“Thánh chủ, đây…”, thấy cảnh này, bên trong đại điện của Thiên Huyền Môn, Phục Nhai vội nhìn sang Đông Hoàng Thái Tâm ở bên.
Lại nhìn Đông Hoàng Thái Tâm, sắc mặt bà ta khó coi vô cùng, trong đôi mắt đẹp còn xuất hiện sự đấu tranh có vẻ như bà ta đang lựa chọn một quyết định vô cùng khó khăn.
“Đây là số mệnh của hắn ta”, trong ánh mắt thận trọng của Phục Nhai, Đông Hoàng Thái Tâm hít vào một hơi thật sâu, cuối cùng bà ta cũng giơ tay: “Mặc dù ta rất muốn cứu hắn nhưng nếu cứu hắn thì phải trả cái giá gấp trăm, gấp vạn, gấp tỉ lần”.
Rầm! rầm! Đoàng!
Khi hai người trò chuyện, chưởng ấn, quyền ảnh, kiếm mang, trận đồ, đao mang, thần hồng rợp trời đã giáng về phía Diệp Thành.
Trên mặt đất, Diệp Thành nằm đó không chút sức lực, miệng liên tục trào máu, cả cơ thể không thể cử động, đôi mắt đỏ ngầu nhưng chỉ có thể trơ mắt nhìn mọi thứ. Lúc này, cho dù tế gọi ra Âm Minh Tử Tướng thì cũng sẽ bị những đòn công kích rợp trời kia đánh tan nát.
Quan trọng nhất đó là hắn của hiện tại căn bản không thể làm nổi bất cứ điều gì, chỉ cần một đòn công kích bất kì cũng có thể lấy đi cái mạng của hắn.
Mẹ kiếp! Chơi lớn đấy!
Diệp Thành nói rồi lại trào máu nơi khoé miệng.
Thế nhưng, đúng lúc này một luồng sức mạnh khiến trời đất rúng động xuất hiện bên trong cơ thể hắn.
Ngay lập tức bên trong cơ thể Diệp Thành xuất hiện một bóng người mặc y phục trắng, có lẽ do cơ thể quá nặng nên bước chân vừa chạm đất đã khiến mặt đất rung lên kịch liệt.
Dưới con mắt chứng kiến của tất cả mọi người, nữ tử kia kết ấn, một âm thanh tự nhiên thoát ra từ khuôn miệng của cô.
Thập Nhị Thiên Tự Đại Minh Trận!