“Hành thích thất bại! Không ngờ trong Triều Dương điện có ẩn giấu cơ quan! Tiểu Sơ Tử! Bây giờ nàng mất trí nhớ, cho nên ta sẽ không nói nửa chữ với nàng về bí mật của ta! Nếu nàng đi theo ta, sau khi rời khỏi đây nhất định ta sẽ nói cho nàng biết!” Tiểu Thuận Tử cau mày, vẻ mặt nghiêm túc nói.
“Hoàng thượng không bị gì sao?” Đoàn Cẩm Sơ vui mừng, vội hỏi lại cho rõ.
Tiểu Thuận Tử nhìn chằm chằm nàng, hồi lâu, mới xót xa gật đầu: “Hoàng thượng không sao! Nhưng nàng thay đổi quá nhiều! Thật không biết bản thân nàng mất trí nhớ là chuyện tốt hay chuyện xấu! Sống trong thù hận nhất định nàng sẽ không vui, hiện tại quên hết, ngược lại khúc mắc trong lòng được giải trừ! Phải…. đúng là chuyện tốt rồi!”
“Chuyện tốt! Đương nhiên là chuyện tốt! Ta thích như bây giờ, cũng không muốn khôi phục trí nhớ!” Đoàn Cẩm Sơ gượng cười nói đùa, bôi thuốc kỹ, kéo ống quần hắn xuống, đột nhiên lại nhớ tới điều gì, nghiêm mặt nói: “Tiểu Thuận Tử ca! Ta cũng không cần biết huynh là người nào, nhưng mà ta cho huynh biết, ta sẽ không đi cùng huynh, cũng sẽ không cho phép huynh đi hành thích hoàng thượng nữa! Ta cứu huynh lần này, nếu như huynh còn coi ta là huynh đệ tốt bằng hữu tốt của huynh, thì đừng làm cho ta đau lòng, có được không?”
“Tiểu Sơ Tử! Nàng không đi theo ta là vì Bát Vương gia, không cho ta hành thích cũng bởi vì Bát Vương gia, đúng không?” Tiểu Thuận Tử hỏi sắc bén.
Đoàn Cẩm Sơ cũng không che đậy, hào phóng gật đầu: “Đúng vậy! Chính vì Vân Hách! Ta thích hắn yêu hắn! Ta có thể ra đi một mình, cũng không thể theo huynh! Hoàng thượng là phụ hoàng của hắn! Nếu hoàng thượng gặp chuyện bất trắc, hắn sẽ rất đau lòng, vậy ta cũng sẽ đau lòng! Huống chi! Tiểu Thuận Tử ca! Huynh hiện đang bị thương, muốn tự mình ra khỏi hoàng cung này còn khó khăn, ta hoàn toàn không biết võ công sẽ thành gánh nặng cho huynh! Quan trọng nhất là! Vân Hách mặc dù ở Bát Vương phủ, nhưng nhất cử nhất động của ta đều trong tầm mắt hắn! Chẳng những không thể đưa ta đi, chỉ sợ chính huynh cũng không thoát được!”
Thấy Lộ Văn Minh tự mình đến điều Tiểu Thuận Tử qua phòng bên, nàng hiểu ngay: Tiểu Xuyên Tử luôn giám sát nàng, Lộ Văn Minh cũng theo dõi, hơn nữa đưa tin cho Sở Vân Hách rất nhanh, cho nên, nàng sợ rằng mình thật sự phải nằm trong tay nam nhân này cả đời!
Tiểu Thuận Tử yên lặng thật lâu, lặng lẽ mặc quần áo, sau đó ngồi ở trên giường ngưng mắt nhìn Đoàn Cẩm Sơ, hồi lâu, khẽ hỏi: “Nàng yêu hắn nhiều không? Nàng có biết, nàng yêu Sở Vân Hách, sẽ mang đến họa sát thân không?”
“Tiểu Thuận Tử ca! Tình cảm của chúng ta một lời khó nói hết! Tóm lại, ta xác định ta rất yêu hắn, hắn cũng yêu ta! Về sau có xảy ra chuyện gì không ta cũng không biết, ta cũng không thể thay đổi được gì, đi từng bước tính từng bước thôi!” Đoàn Cẩm Sơ nói.
“Nếu yêu! Nếu hắn cũng yêu nàng, vậy mấy ngày nay nàng vẫn khóc thầm chuyện gì?” Tiểu Thuận Tử rõ ràng không tin, trong khẩu khí đầy vẻ hoài nghi.
Đoàn Cẩm Sơ thoáng chững lại, hạ mắt nói nhỏ: “Bởi vì một ít nguyên nhân khác! Không phải lỗi của hắn, là chính ta làm khổ mình, là ta không qua nổi giới hạn của mình, do ta quá mềm yếu, không có dũng khí gánh chịu, suy tính quá nhiều, không dám đối mặt với hắn! Đêm đêm ta nằm suy nghĩ rất nhiều rất nhiều! Trước kia vẫn nghĩ phải rời xa hắn, nhưng ta phát hiện, ta càng không bỏ được hắn! Cho dù rời khỏi kinh thành, trong lòng ta có thể sẽ luôn nhớ hắn, rất nhớ hắn! Vì vậy nếu biết cả hai chúng ta đều khổ sở như thế, sống một đời người, thời gian thấm thoát, thế thì tại sao không nắm chắc hiện tại, oanh oanh liệt liệt yêu hết mình? Ai biết kiếp sau thế nào? Ai có thể biết kiếp sau chúng ta còn có thể gặp nhau hay không? Nguyệt lão có lại thắt sợi tơ hồng cho chúng ta không?”
“Cẩm sơ….!” Tiểu Thuận Tử thì thầm một tiếng, bình tĩnh nhìn Đoàn Cẩm Sơ, ánh mắt mờ mịt, chậm rãi đưa tay lên xoa mặt của nàng, rồi nháy mắt ôm chặt lấy nàng, đặt cằm lên vai nàng, khàn giọng lẩm bẩm nói: “Nếu vậy! Nếu nói vậy…. Ta không miễn cưỡng nàng! Ta không muốn nàng buồn! Dưa hái xanh không ngọt! Cẩm Sơ! Nàng phải nhớ kỹ! Nếu có một ngày hắn không tốt với nàng! Không yêu nàng! Ta sẽ tới tìm nàng, ta vẫn luôn chờ đợi nàng!”
“Tiểu Thuận Tử ca!” Đoàn Cẩm Sơ cảm động, ôm lại hắn, nước mắt trào ra: “Ta sẽ rất nhớ huynh! Luôn luôn nhớ huynh! Huynh yên tâm, ta sẽ không nói cho ai biết chuyện của huynh, cũng sẽ không nói với Vân Hách, huynh đi nhanh lên đi, nếu trời sáng muốn đi cũng không kịp, vết thương của huynh sớm muộn gì cũng bị phát hiện!”
“Ta biết! Ta biết rõ! Ta sẽ đi! Cẩm Sơ! Nàng không sợ ta sẽ liên lụy nàng sao? Nàng cứ thế giúp ta lừa dối quá quan! Ta không biết rằng trong lòng nàng cũng có ta, chỉ cần như vậy là đủ rồi, đủ rồi!” Đôi mắt Tiểu Thuận Tử đỏ hồng, tuy hết sức kềm nén, cũng không giữ được nước mắt lăn xuống.
Đoàn Cẩm Sơ ngẩng đầu, nhìn hắn cười: “Huynh sẽ liên lụy ta sao?”
“Không đâu! Ta đã dự tính! Nếu bại lộ, sẽ giả vờ bắt giữ nàng, nói với bọn họ, là nàng bị ta uy hiếp mới nói dối! Nếu cần! Ta sẽ để nàng giết ta lập công, đảm bảo nàng có thể an toàn trở ra!” Tiểu Thuận Tử lấy thanh chủy thủ trong góc giường ra, nhẹ nhàng cười.