Im lặng từ đầu đến giờ, Tô Quan Nhai Chung Vu Vấn đột nhiên lên tiếng:
– Triệu đại nhân, theo ý của ngươi, phải làm như thế nào?
Triệu Tịch Tiều lập tức nói:
– Vài ngày nữa sẽ có ý chỉ từ trên kinh thành xuống, trong thời gian đó mấy vạn quân đóng ở trong thành nếu tiếp tục còn làm xằng bậy, thành Hàn Diệp có khác gì tử thành. Các ngươi mang tiếng là phò vua dẹp loạn nhưng toàn làm việc ác độc, tuyệt đối không thể chấp nhận. Bản quan cần các người điều động 200 binh sĩ, nghe bản quan chỉ huy, giám sát binh sĩ trong thành. Nếu có lạm dụng giết người vô tội, làm việc xằng bậy, giết không tha!
Tiêu Hoài Kim cười ha hả nói:
– Triệu đại nhân thân là quận thủ quận Bột Châu, chẳng nhẽ không có binh sĩ?
Triệu Tịch Tiều lớn tiếng đáp:
– Đại tướng quân không cần dùng lời nói nhục bản quan. Bây giờ cần nhất chính là để dân tâm ổn định. Thành Hàn Diệp lòng dân đã yên, quận Bột Châu ắt sẽ theo đó lắng xuống.
Tô Quan Nhai hướng Tiêu Hoài Kim ôm quyền, chậm rãi nói:
– Đại tướng quân, Triệu đại nhân nói cũng không phải không có lý. Chúng ta lấy tiền tài, đó là bắt buộc, nhưng nếu giết nhiều người, chỉ sợ lòng dân bất ổn, lúc đó sẽ dẫn tới nhiều phiền toái.
Tô gia quân sau khi vào thành, tuy không tránh khỏi cướp bóc tài vật, giết không ít người, nhưng so với Tiêu gia và sát tính Tây môn gia, thì thái độ ôn hoà hơn nhiều.
Hàn Huyền Xương cũng lập tức nói:
– Đại tướng quân, Tô đại nhân nói phải, việc này nếu dẫn tới hệ luỵ ngoài ý muốn, thực là chuyện không tốt. Bây giờ quận Bột Châu thế cục chưa rõ, Ngô gia chưa bị diệt, nếu chúng ta làm quá chỉ sợ dân chúng theo Ngô gia, mất đi lòng dân ta chưa chắc có thể thu được quận Bột Châu!
Tây Môn Lôi Tàng chỉ lạnh lùng nhìn Triệu Tịch Tiều không nói lời nào.
Triệu Tịch Tiều giống như tảng đá, ưỡn ngực nhìn Tiêu Hoài Kim, thần sắc kiên định, thoạt nhìn hắn gầy yếu, nhưng không hề yếm thế.
Tiêu Hoài Kim cau mày, hỏi :
– Ý hai vị ý là muốn điều người cho hắn?
Tô Quan Nhai gật đầu nói:
– Ta sẽ lệnh cho bộ hạ không cho lạm sát, có thể phái 200 tinh binh cho Triệu đại nhân đốc tra.
Hàn Huyền Xương cũng nói:
– Ta cũng đồng ý với Tô đại nhân!
Triệu Tịch Tiều quay sang hỏi Tiêu Hoài Kim: Nguồn: http://thegioitruyen.com
– Đại tướng quân, Hàn đại nhân, Tô đại nhân đồng ý phái người, giờ đại tướng quân ngài tính sao?
Tiêu Hoài Kim trầm ngâm một lát mới nói:
– Nếu như vậy, ta phái 200 người cho ngươi.
Nhìn Triệu Tịch Tiều giọng lạnh lùng:
– Triệu Tịch Tiều, nếu ngươi không truy xét ngọn nguồn sự việc, mượn cớ trị tội binh sĩ, lúc đó đừng trách ta trở mặt vô tình!
Triệu Tịch Tiều không chút yếu thế nói:
– Nếu cần giết người, bản quan một người không tha. Không nên giết, bản quan cũng không bao giờ tuỳ ý động thủ!
Dừng một chút, hắn xé từ áo ra một mảnh vải, đặt xuống bàn, nói:
– Các vị đại nhân hãy viết thủ lệnh vào đây đi.
Mấy người đều biết, không có thủ lệnh, cho dù Triệu Tịch Tiều có dẫn người kiểm tra, cũng không có binh sĩ nào để ý.
Viết thủ lệnh xong, Triệu Tịch Tiều lập tức cho vài tướng lãnh mang đi điểm binh, bắt đầu kiểm tra toàn thành. Xong việc này, hắn lại hỏi:
– Đại tướng quân, ngươi xử lý hàng binh như thế nào?
– Đều là phản tặc, giết cũng không sao!
Tiêu Hoài Kim bình thản:
– Hiện giờ có gần vạn hàng binh đang bị giam giữ, trở lại chém đầu là được. Đám người này nếu không chết, mỗi ngày ăn uống hao phí rất nhiều quân lương.
Tây Môn Lôi Tàng lập tức tán thành:
– Đúng vậy, giết hết, làm thương ta gần ngàn bộ hạ, không giết không thể rửa hận!
Triệu Tịch Tiều lập tức cười lớn khiến mọi người sửng sốt, không biết hắn cười cái gì?
– Vậy ra Tây Môn tướng quân giết người để rửa hận. Nếu là giải hận, ha ha ha, vì một chữ hận, liền giết vạn tướng sĩ, Tây Môn tướng quân, hận ý thật lớn a!
Rồi hắn chỉ chỉ vào Tây Môn Lôi Tàng, lớn tiếng:
– Ngươi nghĩ binh sĩ đều muốn làm phản phải không? Bọn họ đều là dân chúng bình thường, bị Diệp gia bắt buộc nhập ngũ, chỉ ăn một chút cơm thôi, các vị chỉ vài câu nói, là muốn giết hết bọn họ. Quả nhiên rất khí phách!
Tây Môn Lôi Tàng lại kìm không được tiến lên một bước đá vào hông Triệu Tịch Tiều. Hắn bay ra ngoài ngã xuống đất, không sao bò nổi dậy.
Tây Môn Lôi Tàng chỉ vào Triệu Tịch Tiều, lông mày dựng lên, giận dữ:
– Họ Triệu, ngươi tự cho mình là quận thủ sao? Nếu không phải chúng ta đến, ngươi bây giờ còn trong lao ngục, ngươi không phải giống như chó hoang chết đi sao. Bây giờ đồng ý phái người cho ngươi kiểm tra toàn thành cũng là vì thể diện xem triều đình. Ngươi được đằng chân lân đằng đầu, chuyện hàng binh này, không cần ngươi lo. Còn không lui xuống cho ta!
Triệu Tịch Tiều giãy giụa bên hông bị đá không nhẹ, cố gắng đứng dậy nhưng không được, ngồi ở dưới đất, lớn tiếng nói:
– Bản quan là quận thủ quận Bột Châu, chức sắc đó là hoàng thượng phong, chuyện ở Bột Châu, bản quan phải lo.
Hàn Huyền Xương nhíu mày, Triệu Tịch Tiều dù không phải là người thức thời, nhưng Tây Môn Lôi Tàng đúng là cũng giận quá mất khôn, đánh mệnh quan triều đình thật sự không ổn.
Hắn chưa kịp khuyên can thì đã thấy Tiêu Hoài Kim quát to:
– Tây Môn tướng quân, ngươi làm gì vậy? Tại đây có bản tướng quân, Hàn đại nhân và Tô thượng thư, ngươi ra tay đánh mệnh quan triều đình, ý đồ gì hả?
Hàn Huyền Xương sửng sốt, không rõ vì sao Tiêu Hoài Kim muốn làm người tốt, nhưng vừa động não là hiểu được ngay. Tiêu gia và Tây Môn gia quan hệ đối địch, Tiêu Hoài Kim muốn nhân cơ hội làm khó Tây Môn Lôi Tàng.
Phỏng chừng vừa rồi Tây Môn Lôi Tàng muốn giết Trệu Tịch Tiều, Tiêu Hoài Kim lòng thầm vui mừng lắm.
Hàn Huyền Xương đứng dậy tiến đến, nâng Triệu Tịch Tiều, hỏi:
– Thương thế đại nhân như thế nào, cần mời thầy thuốc không?
Triệu Tịch Tiều liếc nhìn Hàn Huyền Xương cảm kích, lắc đầu nói:
– Cảm ơn Hàn đại nhân! Hàn đại nhân, phiền ngài… đỡ ta lên ghế ngồi một chút, ta nghỉ một chút là tốt thôi…!
Hàn Huyền Xương giúp hắn ngồi ở trên ghế, Triệu Tịch Tiều gật đầu tỏ vẻ cảm ơn.
Tây Môn Lôi Tàng nghe tiếng quát lớn của Tiêu Hoài Kim trong lòng bất mãn, nhưng tự biết lỗi mình đánh người trước, chỉ có thể hừ lạnh một tiếng, cũng không nói gì.
Tiêu Hoài Kim tất nhiên không bỏ qua cơ hội, trầm giọng nói:
– Tây Môn tướng quân, tây chinh lần này, Ngô quận binh sĩ làm chuyện gì, mọi người đều biết hết. Quân sư cho ngươi tiên phong, ngươi không theo lệnh, sau khi nhập quan, các binh sĩ của Ngô quận vào thành cuối cùng, trên đường đi làm cái gì, không ai là không biết. Sau khi vào thành, ngươi không những không giám sát nghiêm thuộc hạ, ngược lại còn giết người cướp của không chuyện ác nào không làm, hết phóng hoả đốt nhà, giờ lại còn đánh mệnh quan triều đình, ha ha…Tây Môn tướng quân từng chuyện từng chuyện làm ra thật là mỹ mãn. Ngươi yên tâm, lúc luận công ban thưởng với Hoàng thượng, ta nhất định không bỏ sót đâu.
Tây Môn Lôi Tàng sắc mặt đột nhiên biến sắc, cắn chặt răng, căm tức nhìn Tiêu Hoài Kim, phản bác nói:
– Đốt nhà cướp của, ha ha, mấy nhà các người chẳng lẽ không làm?
Lần này không đợi Tiêu Hoài Kim lên tiếng, Tô Quan Nhai bình tĩnh nói:
– Tây Môn tướng quân, bản quan sau khi vào thành, đầu tiên hạ lệnh không được giết người vô tội, lại càng không được hãm hiếp đàn bà con gái. Ngươi đừng đem Tô gia ta vào đây mà buộc tội. Tuy nhiên ta rất hiểu Tây Môn tướng quân sau khi vào thành, đạo quân lệnh xuống đầu tiên chính là toàn lực tìm vàng bạc bảo vật, về phần quản thúc quân lính dường như không có.
Lúc này, ân oán giữa các gia tộc bắt đầu lộ ra.