– Cái gì? Ngươi bảo… ta.. cút à
Trần Nhị Cẩu không tin vào tai mình, hắn ta trợn mắt lên hỏi lại. Kết quả Tiểu Hắc không thèm nhìn hắn mà xoay người rời đi.
– Khốn kiếp! Hay lắm, tốt nhất mày nên ở lại đến khi trao đổi hội kết thúc. Vậy thì mày còn có thể sống lâu thêm một chút. Lúc đó tao chắc chắn sẽ chiêu đãi mày thật tốt hắc hắc.
Giận quá hóa cười, Trần Nhị Cẩu hai bàn tay xiết chặt. Tuy gã chỉ là chân chạy vặt của họ Kỷ nhưng chó cậy chủ đã quen thói. Gã không thể chấp nhận bị một tên du côn không có chút gì đặc biệt kia khinh bỉ mình như thế. Gã mất mặt cũng chính là Kỷ sư huynh mất mặt, điều đó là không thể chấp nhận được.
– Này, này, tỷ tỷ của ta đã giải vây cho ngươi. Ngươi ít nhiều gì cũng phải cảm ơn một tiếng chứ?
Mạn Vân bĩu môn bất mãn nói. Tên kia bề ngoài vừa xấu, giống phường vô lại nhưng dù gì cũng phải hiểu lễ tiết một chút chứ.
Tiểu Hắc nghe thấy lời Mạn Vân thì khựng lại một chút rồi tiếp tục bước đi, chỉ để lại vỏn vẹn một câu ngắn ngủn:
– Đa tạ.
Thái độ của Tiểu Hắc khiến cho Mạn Vân tức giận, bèn nói với Mạn Tuyết:
– Tỷ tỷ xem, đây là hạng người gì cơ chứ? Tỷ tốt bụng trượng nghĩa thế mà hắn ta lại không biết điều đến thế.
– Bỏ đi. Dù gì thì khi ra khỏi trao đổi hội hắn ta cũng sẽ khó tránh khỏi độc thủ của đám người Trấn Hùng Bảo.
Mạn Tuyết sắc mặt vô cảm lắc đầu đáp. Là một thiên chi kiêu tử, chỉ xếp dưới đám “tiểu quái vật” của thập đại tông môn chân chính, Mạn Tuyết há lại quan tâm sống chết của một kẻ vô danh tiểu tốt. Ngay cả những thiên tài của các trung đẳng tông môn khác muồn theo đuổi cũng bị cô ta từ chối thẳng thừng.
Đối với cô em Mạn Vân, Mạn Tuyết tỏ ra không quá quan tâm thân cận. Tuy cùng phụ mẫu sinh ra nhưng nàng ta có thiên phú võ học cực cao, lại rất mưu trí. Từ trong vô số đệ tử vượt lên trở thành đệ nhất chân truyền của Thái Huyền Nữ Môn, thành tựu địa cấp gần như chuyện ván đóng thuyền.
Trong khi đó muội muội của cô ta lại chẳng có biểu hiện gì quá xuất sắc, tư chất bình thường, đầu óc đơn giản. Nếu đem so với Mạn Tuyết thật sự là khập khiễng, khác gì ánh sao so với trăng rằm. Do đó cả gia tộc đều dốc hết tài nguyên để tài bồi cho Mạn Tuyết, chỉ cần nàng ta sớm ngày bước vào địa cấp thì địa vị của gia tộc cũng sẽ tăng lên đáng kể.
Bước đi chậm rãi, Tiểu Hắc cảm giác rõ ràng có nhiều hơn ánh mắt vẫn đang dán chặt vào nó. Xem ra đám người Trần Nhị Cẩu kia đang rất muốn ăn tươi nuốt sống nó, bọn chúng tuyệt đối sẽ không để nó xổng mất.
Nếu đã có sát tâm thì đừng trách Tiểu Hắc nó vô tình. Tính cách của tiểu tử này đã trở nên lạnh lùng hơn sau nhiều cuộc chiến, người không phạm ta, ta không phạm người. Nếu ai dám có ý đố bất chính thì Tiểu Hắc sẽ dùng phương pháp mạnh mẽ đáp trả ngay.
Vô tình nhìn ra bên ngoài cửa kính của tòa nhà, Tiểu Hắc khẽ chau mày lại. Bầu trời đêm lúc này vẫn còn sáng trong, giờ lại như bị một lớp sương mù màu đỏ quỷ dị như máu che khuất.
– Kỳ quái
Linh tính cho Tiểu Hắc biết việc này có chút không đơn giản. Kết hợp việc bị ai đó theo dõi lúc bước vào cửa đấu giá hội, Tiểu Hắc vẫn luôn một mực đề phòng mọi biến cố xảy ra.
– Cần phải nhanh chóng rời khỏi đây
Không tham dự vào những việc không có nguy cơ nguy hiểm mà không mang lại lợi ích là tác phong của Tiểu Hắc. Đáng tiếc là nó càng trốn tránh thì số phận lại thích trêu đùa. Tiếng ồn ào náo loạn bỗng nhiên vang lên từ tầng dưới, có vẻ như đã có chuyện thật sự diễn ra.
Càng lúc tiếng la ó hoảng loạn càng lớn, có tiếng bước chân chạy dồn dập của nhiều người ở tầng dưới hướng lên tầng trên. Phải biết rằng tất cả người tham gia trao đổi hội đa phần đều là nội khí cao thủ.
Phía dưới rất hỗn loạn, còn bên ngoài khung cửa kính, sương mù màu máu kia mang lại cho nó một chút bất an. Tuy nói rằng tu tiên giả có thể hình thành lớp linh lực phòng vệ nhưng bản thân lớp phòng vệ đó cũng không phải vô địch. Diệp Thanh Hàn từng nói, lớp phòng ngự bằng linh lực sẽ mạnh dần theo tu vi tăng trưởng, càng về sau tác dụng càng yếu bởi lẽ nó sẽ chẳng là gì so với sức tấn công của pháp khí cả.
Tiểu Hắc cũng đã tự nghiệm chứng và phát hiện ra nếu bị nội khí cao thủ tấn công liên tục thì lớp phòng hộ của nó sẽ không thể trụ vững được lâu dài. Ngoài ra, nếu gặp phải công kích của vũ khí hạng nặng Tiểu Hắc cũng sẽ có thể bị thương. Nói chung là khả năng phòng ngự của nó vẫn chỉ ở mức độ yếu, không thể liều mạng trong tình trạng không có gì nắm chắc cả.
………………………………………………………………………………..
Tại một biệt thự ở không xa tòa nhà trao đổi hội, ba lão giả đang ngồi trò chuyện thì chợt nhận được một cuộc gọi đến. Sau khi nghe xong thì sắc mặt cả ba đều đại biến, bọn họ liền bộc phát khí thế địa cấp cao thủ phóng đi ngay lập tức.
– Kẻ nào gan to bằng trời lại dám hạ độc thủ với đám đệ tử tinh anh của chính phái của chúng ta?
– Đệ tử của chúng ta đưa tin là nơi đó bị sương mù màu đỏ bao lấy, không lẽ là…..
– Không thể nào! Tên đó không phải đã bị bọn độc sư đoàn kia bắt giữ, không lẽ gã ta vẫn còn sống đến bây giờ
Giọng điệu cực kỳ kiêng kỵ, tâm thần cả ba đều trầm xuống, tuy nhiên tốc độ của họ không hề chậm lại mà còn nhanh thêm.
Vài nơi khác cũng xuất hiện tình cảnh tương tự khi các địa cấp cao thủ của các tông phái có đệ tử tham gia trao đổi hội đều vội vã chạy về phía tòa nhà xảy ra sự cố.
……………………………………………………………………..
Tại một khu vực to lớn và được bảo vệ rất nghiêm ngặt ở Độc Oa Nhĩ, một trung niên nhân đang nghe báo cáo từ một hạ cấp mặc đồng phục binh sĩ. Ánh mắt của ông ta vô cùng sắc bén như một con hùng ưng, giọng nói cũng đầy uy lực:
– Lập tức liên lạc với hai vị lãnh đạo của hai phái độc sư đoàn. Nếu trong thời điểm nhạy cảm này lại xuất hiện biến cố sẽ ảnh hưởng đến chiến dịch của Liêu quốc chúng ta
– Đã rõ thưa thủ tướng.
Tên lính nhận lệnh vội vàng rời đi. Thủ tướng nước Liêu cũng không hoàn toàn phó mặc cho độc sư đoàn mà lấy ra điện thoại di động của mình rồi gọi cho một người nào đó:
– Lực lượng đặc biệt xuất kích, nếu cần thiết cứ ra tay trấn áp.
Cúp máy, ông ta tiếp tục ngồi lại vào bàn làm việc. Trên mặt bàn đang trải bản đồ Yên quốc với những bài binh bố trận.
Ván cờ này vẫn chưa phân thắng bại.