Minh Y Diệu thầm thở dài, lần này hắn chết chắcrồi, “Người đàn ông này là Giang Thần Dật, anh họ của Nhiễm tiểu thư.”
“Anh họ…” Mặc Trạc Trần nhìn thiếu nữ bị đènặng, gương mặt đỏ bừng không hề kinh hoảng, tim hắn chậm rãi bị siết chặt, đôimắt hẹp dài bạo nộ, ngẩng đầu gắt gao nhìn chằm chằm người trợ lý, “Cho nên, mộtnăm trước khi tôi bảo cậu theo dõi, cho rằng là quan hệ gia đình liền cứ thế bỏqua?”
Minh Y Diệu cúi đầu, “Tôi thất trách!” Ai cóthể nghĩ, một tiểu nữ hài không đến mười lăm tuổi sẽ có quan hệ như vậy với anhhọ chứ.
Mặc Trạc Trần giận quá hóa cười, tà khí nhếchmôi, đứng lên, “Vì anh, người đàn ông này ở dưới mí mắt tôi”, huỵch ――, hắn nhịnkhông được một quyền đánh về khóe miệng Y Diệu, “Độc chiếm cô ấy đã hơn một năm…”
Minh Y Diệu kêu lên một tiếng, số ảnh chụp còncầm trong tay rơi đầy đất, nhưng thân mình vừa nghiêng lệch lập tức đứng thẳng,mặc cho khóe miệng chảy máu, vì điều tra chỉ là một cô nhóc, cho nên hắn quá sơsuất, nếu người đàn ông kia có ý xấu lợi dụng cô ta, quả là tổn thất thảm trọng,”Thực xin lỗi!”
Mặc Trạc Trần thở gấp, nhìn ảnh chụp càng ngàycàng thân mật rơi trên mặt đất, rốt cuộc lòng dạ khó bình, “Tôi ngàn phòng vạnphòng, hiện tại, lại đổi về thứ lời nói suông”, huỵch ―― hung hăng lại lần nữa ra quyền, “Con mẹ nó!”
…
Lúc này Nam Lê Xuyên cũng cầm tấm ảnh chụp mộtthiếu nữ tóc dài nhu thuận rũ trước ngực. Một khuôn mặt nhỏ tuyệt mỹ thanh lệ ngậmý cười điềm mỹ, đôi mắt mềm mại, sóng nước lóng lánh, nhẹ nhàng như nước, làmngười ta vừa thấy liền có thể tưởng tượng ra bộ dáng dịu dàng thẹn thùng.
Nam Lê Xuyên thật sâu hít vào một hơi, buông ảnh,hai chân tùy ý duỗi, hỏi vệ sĩ, “Còn bao lâu mới đến?”
Tiếp viên hàng không đứng cạnh vội dùng thanhâm cực kỳ ôn nhu dễ nghe giành trước trả lời, “Nam tiên sinh, còn một giờ bốnmươi phút là đến.”
Liền còn không đến hai giờ, Nam Lê Xuyên hưngphấn lại rung động, ngẩng đầu nhìn nữ nhân vẫn như cũ nhìn chằm chằm hắn, mặttrầm xuống, lạnh lùng nói, “Không ai bảo giọng cô quá mức kệch cỡm ra vẻ à!”
Cô tiếp viên hàng không run lên, thu hồi ánh mắt,sắc mặt xấu hổ và giận dữ tái nhợt, lui nhanh về vị trí.
Nam Lê Xuyên dựa lưng vào ghế, nhắm mắt lại, TáiTái của anh, anh rốt cuộc đã trở lại, anh rất nhớ em, không biết em có haykhông còn nhớ tới anh? Anh đã xem em thi, thật tốt, em đã từng bước tới gần mộngtưởng của em rồi.
“Nhiễm Tái Tái!”
Cô gái nghe thấy tên của mình, quay đầu nhìn vềphía hắn, khuôn mặt nhỏ trắng nõn kiều mỹ, một đôi mắt thanh triệt, con ngươi nhưngậm toàn bộ thế giới hồn nhiên. Hai năm trước, chính là đôi mắt ấy, đôi mắtkhông vương bụi trần đã dụ hoặc anh, làm anh cam tâm tình nguyện đặt cô tronglòng.
“A?” Nhiễm Tái Tái chấn động, nhận ra anh, cômở to cặp mắt xinh đẹp, gắt gao nhìn chằm chằm người trước mặt, có chút khó tin,”Nam Lê Xuyên?”
Nam Lê Xuyên nhoẻn miệng cười, khi cô còn ngâyngười, nhanh tiến lên kéo cô vào lòng, gắt gao ôm cô, giờ khắc này xuân phongsay lòng người, giờ khắc này thời gian đình trệ, giờ khắc này tâm tình thư thái,Nam Lê Xuyên cảm thấy trái tim mình lại tươi tắn lên.
“Tái Tái, anh đã trở về, anh rất nhớ em, rất rấtnhớ em!” Cánh tay anh ra sức, ôm siết lấy cô gái trong lòng.
Bị anh mạnh mẽ ôm, nhiệt độ cơ thể xuyên thấuqua áo sơ mi truyền tới, hòa hợp với hơi thở nóng bỏng, Nhiễm Tái Tái hưởng thụmột chút, liền phục hồi tinh thần, thanh âm run rẩy, vừa kích động vừa tức giận,”Buông tôi ra, Nam Lê Xuyên! Anh buông tôi ra, một năm trước anh không từ mà biệt,chúng ta đã không có quan hệ gì nữa rồi!”
“Thực xin lỗi!” Nam Lê Xuyên mạnh mẽ siết chặtvòng tay, ngón tay sạch sẽ thon dài chậm rãi khẽ vuốt ve gương mặt cô gái, như ômấp bảo bối trân quý nhất, tinh tế cọ xát lưu luyến, “Nhưng anh chưa nói chiatay, sao có thể kết thúc!”