Tuy nàng chán ghét bị người dại gái nhìn chằm chằm, nhưng là một mỹ nhân tuyệt sắc, nàng đương nhiên có kiêu ngạo của mình. Thời điểm Lăng Hàn nhìn nàng, phảng phất nhìn một đoàn không khí, cái này tự nhiên khiến nàng không thoải mái, vừa nhìn thấy thiếu niên này, thì có kích động muốn nhào lên cắn một cái.
– Ầy, đây là Hằng Ngô Đan đáp ứng các ngươi luyện chế, cầm đi.
Lăng Hàn lấy ra một chiếc bình ngọc để lên bàn.
– Cái này, luyện chế được rồi?
Vân Sương Sương không lo giận dỗi, lập tức tràn ngập vui mừng nói.
– Loại đan dược cấp bậc này, chẳng lẽ còn phải chuẩn bị mấy ngày mới mở lò sao?
Lăng Hàn cắt ngang.
Vân Sương Sương không khỏi hoài nghi. Phải biết Hằng Ngô Đan là ngay cả Phó Nguyên Thắng, Ngô Tùng Lâm cũng lắc đầu, nhưng chỉ một đêm, Lăng Hàn liền cầm đan dược tới, sẽ không phải là lừa người khác chứ?
– Chẳng muốn nhiều lời với tiểu nha đầu như ngươi, ngươi đưa đan dược cho Nghiêm phu nhân a, ta đi đây.
Lăng Hàn ôm lấy Hổ Nữu, tiểu nha đầu chơi cũng chơi mệt, hiện tại đã ngủ.
Tiểu nha đầu?
Suýt chút nữa Vân Sương Sương hóa thành Mẫu Dạ Xoa nhào tới. Tiểu tử này nhất định không có mắt, không thấy vóc người mình xinh đẹp, lồi lõm có hứng thú sao? Ngươi gặp tiểu nha đầu nào có ngực lớn như nàng, mông tròn như nàng?
– Ngươi mới là tiểu tử ngốc chưa dứt sữa!
Nàng phản kích nói.
– Gặp lại, tiểu nha đầu.
Lăng Hàn phất phất tay, nhanh chân bỏ đi.
– Oa nha nha, tức chết ta rồi!
Vân Sương Sương tức đến giậm chân, nhưng một lát sau, nàng liền tự nói.
– Mặc kệ thật hay giả, trước đưa cho phu nhân xem qua.
Nàng vội đi tới biệt viện sâu xa nhất của Tích Hoa Các, lúc Nghiêm phu nhân không có chuyện gì sẽ ở chỗ này.
– Phu nhân!
Nàng đi vào sân, nhẹ gõ cửa phòng.
– Vào đi.
Bên trong truyền đến thanh âm của Nghiêm phu nhân, có vẻ hơi tiều tụy và vô lực.
Vân Sương Sương đẩy cửa vào, chỉ thấy đây là một căn phòng ngủ, Nghiêm phu nhân đang ngồi ở một bên giường, mà trên giường thì nằm một thiếu niên dáng dấp thanh tú, chỉ khoảng mười lăm, mười sáu tuổi, tướng mạo có bốn, năm phần giống Nghiêm phu nhân.
– Phu nhân, vừa nãy Lăng Hàn đến, đưa Hằng Ngô Đan tới.
Vân Sương Sương nhẹ giọng nói, mặc dù biết mình nói lớn tiếng đến đâu, cũng không thể làm thiếu niên ngủ say kia thức tỉnh.
– Cái gì!
Nghiêm phu nhân đột nhiên đứng lên, trên mặt tràn ngập kinh hỉ.
– Đây chính là Hằng Ngô Đan do Lăng Hàn đưa tới.
Vân Sương Sương lấy ra đan bình mà Lăng Hàn đưa nàng. Tuy nàng hoài nghi chai thuốc này thật giả, nhưng nàng không dám lắm miệng, giao cho Nghiêm phu nhân quyết đoán.
Nghiêm phu nhân đưa tay tiếp nhận bình đan, bởi vì quá kích động, hai tay không nhịn được run run, tối ngày hôm qua mới nhìn thấy hi vọng, không nghĩ tới hôm nay liền biến thành hiện thực.
Không phải nàng không nghĩ tới khả năng này là thuốc giả, nhưng ở trước mặt hi vọng to lớn, nàng lựa chọn không nhìn điểm ấy.
Mở bình ngọc ra, bên trong chỉ có ba viên thuốc hơi đỏ, ngửi có một luồng mùi vị cam khổ.
– Màu sắc và mùi giống Dương Quân đại nhân nói như đúc!
Nàng càng thêm kích động, nhìn thiếu niên mê man ở trên giường một chút, cắn răng nói.
– Sương Sương, lấy nước đến cho ta.
Vân Sương Sương biết Nghiêm phu nhân đã quyết định, vội đi rót một chén nước đưa tới.
Nghiêm phu nhân nạy hàm răng của thiếu niên kia, nhét vào một hạt Hằng Ngô Đan, mà Vân Sương Sương thì đưa chén tới, viên thuốc và nước tiến vào trong cơ thể thiếu niên.
Hai nữ đều dùng ánh mắt căng thẳng nhìn thiếu niên, chỉ một lát sau, mí mắt của thiếu niên nhảy một cái!
– Sương Sương, ngươi nhìn thấy không, ngươi nhìn thấy không?
Nghiêm phu nhân run giọng nói.
– Phu nhân, ta thấy!
Vân Sương Sương vội vàng gật đầu.
– Mười năm! Mười năm!
Nghiêm phu nhân mặt đầy nước mắt.
– Rốt cục Thiên nhi có thể tỉnh lại!
– Chúc mừng phu nhân!
Vân Sương Sương nở nụ cười.
—————