Bắn súng không phải sở trường của hắn, đấu tay đôi mới phải.
Hắn rút súng ra là vì cảm nhận được áp lực cực lớn tỏa ra từ trên người Dương Thanh.
Nếu thực sự phải đấu tay đôi, hắn sẽ không thể đảm bảo được sự an toàn cho Ngụy Sâm.
Trong mắt Dương Thanh chợt lóe lên: “Tôi khuyên anh tốt nhất hãy giấu thứ này đi!”
“Dương Thanh, mày thực sự cho rằng tao cho người gọi mày tới là sẽ đối xử với mày như khách quý sao?”, Ngụy Sâm híp mắt lại.
“Chẳng lẽ không phải?”
Dương Thanh châm chọc hỏi.
“Xem ra tao đã quá khiêm tốn nên người ngoài đều nghĩ tao là loại người nhát gan sợ phiền phức”.
Ngụy Sâm bỗng nhiên lắc đầu, tự giễu nói.
“Ông chủ Ngụy không định thả tôi ra sao?”, Dương Thanh lại hỏi.
“Con mẹ nhà mày là cái thá gì cũng đòi cho tao một đêm suy nghĩ?”
Lúc ấy, khí thế trên người Ngụy Sâm tăng vọt.
Ông ta cả giận nói: “Hôm nay mày không trả lời thì đừng hòng bước ra khỏi đây nửa bước!”
“Ông tưởng chó của ông cầm một cây sắt vụn là có thể uy hiếp được tôi sao?”
Dương Thanh chợt lên tiếng, đồng thời bước thẳng về phía Ngụy Sâm.
“Sắt vụn?”
Ngụy Sâm giận quá hóa cười: “Xem ra mày rất tự tin với năng lực của mình”.
“Đứng lại!”
Người đàn ông vạm vỡ thấy Dương Thanh tiếp cận Ngụy Sâm liền giơ súng ngắm vào đầu anh, lớn tiếng quát.
Vèo!
Hắn vừa dứt lời, thân thể của Dương Thanh liền bật ra xa, khiến hắn chỉ có thể trơ mắt đứng nhìn.
Bởi vì mắt thường của hắn không thể theo kịp tốc độ cảu Dương Thanh.
“Rầm!”
Một giây sau, Dương Thanh đã túm đầu Ngụy Sâm ấn xuống mặt bàn.
Tiếng vang rất lớn, khay trà cứng rắn làm bằng thủy tinh lập tức vỡ vụn.
Trên mặt Ngụy Sâm tràn đầy máu tươi, xương mũi gãy nát.
Ông ta gào lên thảm thiết.
Tám vệ sĩ ở ngoài cửa nghe thấy tiếng kêu của Ngụy Sâm liền chạy vọt vào phòng.
“Ông chủ!”
Thấy bộ dạng thê thảm của Ngụy Sâm, tất cả mọi người đều kinh hãi.
Sau vài giây ngơ ngác, bọn họ nhanh chóng bao vây xung quanh Dương Thanh.
Sắc mặt của người đàn ông vạm vỡ hoàn toàn trắng bệch, bàn tay cầm súng run lẩy bẩy, không dám bóp cò.
Hắn chợt có cảm giác dù mình có nổ súng cũng không thể bắn trúng Dương Thanh, ngược lại còn có khả năng bị anh lấy mạng.
“Giết thằng này cho tao! Mau giết nó!”
Ngụy Sâm đau đớn gào lên.
Tám vệ sĩ đưa Dương Thanh tới đây đồng loạt xông về phía anh.
Ánh mắt Dương Thanh vô cùng lạnh lẽo, khẽ nhúc nhích chân liền biến mất tại chỗ.
“Rầm!”
Khi bóng dáng của anh lại hiện ra, tên vệ sĩ râu quai nón đã bị đá bay ra ngoài.
Mọi chuyện vẫn chưa kết thúc.
Dương Thanh cứ như một bóng ma, thân thể lóe lên một cái liền biến mất.
Mỗi khi vọt tới trước mặt một người anh lại tung ra một nắm đấm.
Tám vệ sĩ bị đánh ngã trên mặt đất trong vòng chưa đầy tám giây.
Trong phòng ngoại trừ Dương Thanh đang đứng chỉ còn lại người đàn ông vạm vỡ đang cầm súng.
Bàn tay cầm súng của hắn run lẩy bẩy, toàn thân cũng không ngừng run rẩy.
“Bịch! Bịch! Bịch!”
Bước chân của Dương Thanh cứ như của Thần Chết, dọa hắn sợ hết hồn.
“Anh, anh đừng tới đây, tôi bắn đấy!”
Người đàn ông vạm vỡ run giọng nói.
Dương Thanh khinh thường bật cười một tiếng.
Khi anh đã vọt tới trước mắt hắn, hắn vẫn không dám bóp cò.
Dương Thanh giơ tay giật lấy khẩu súng Colt về tay mình một cách dễ dàng.
“Cạch!”
Trong lúc người đàn ông vạm vỡ kia vẫn chưa hết khiếp sợ, khẩu súng Colt chế tạo bằng kim loại kia đã bị bẻ cong.
Tay không bẻ cong sắt thép!
Đây là điều sức người có thể làm được sao?
Chân hắn mềm nhũn, ngồi phịch trên mặt đất, ngơ ngác không thể lấy lại tinh thần.
“Tôi đã nói đây chỉ là một cây sắt vụn mà các người không chịu tin!”
Dương Thanh tiện tay ném khẩu súng bị bẻ cong xuống chân người đàn ông vạm vỡ, cất bước đi tới chỗ Ngụy Sâm đã bị dọa sợ ngây người, giơ chân dẫm lên mặt ông ta: “Ông chủ Ngụy, bây giờ tôi có thể rời đi được chưa?”
– —————————
.