“Hôm nay, chú hai của cô đến đây thăm ông cụ Tô, không biết chú hai của cô nói cái gì làm cho ông cụ…” Bác sĩ Lý ngập ngừng nhưng rồi vẫn nói ra chuyện hôm nay.
Hai mắt Tô Khiết nheo lại, Tô Trung Dung, tốt, rất tốt!!
Tô Khiết cúp điện thoại, vẻ mặt u ám, mím chặt môi, không nói lời nào.
Khi Tô Khiết chạy tới bệnh viện, ông cụ đang được cấp cứu.
Tô Trung Dung đang đứng ở bên ngoài phòng cấp cứu, ông ta vốn dĩ muốn rời đi nhưng mà bác sĩ lại kéo ông ta lại, yêu câu ông ta phải ký tên, hơn nữa tình huống vừa rồi của ông cụ thật sự khiến cho ông ta sợ hãi.
Tô Trung Dung nhìn thấy Tô Khiết và Nguyễn Hạo Thần đi tới bên này, ông ta theo bản năng rụt chân lại.
“Ông đã nói gì với ông nội tôi?!” Tô Khiết lạnh lùng nhìn ông ta.
“Tao không nói cái gì cả, tao chỉ nói là chúng mày ép tao tới bước đường cùng, đây là lỗi của chúng mày, không thể trách tao được.”
Tô Trung Dung trực tiếp đáp trả.
“Mau cút đi.” Tô Khiết khẽ quát, trong trường hợp này, cô không muốn tranh luận với Tô Trung Dung.
Nguyễn Hạo Thần ở đây, hiển nhiên là Tô Trung Dung rất sợ hãi, cho nên cũng không dám phản bác mà nhanh chân rời đi.
Một tiếng sau, cuối cùng cửa phòng cấp cứu cũng mở ra.
“Bác sĩ Lý, ông nội tôi sao rồi?” Tô Khiết thấy bác sĩ Lý đi ra thì vội vàng hỏi, lúc này trong giọng nói của cô tràn ngập sự lo lắng.
“Cô Tô yên tâm, tình hình của ông cụ Tô đã ổn định, tạm thời sẽ không nguy hiểm đến tính mạng, nhưng mà, ông cụ vẫn chưa tỉnh lại.”
Tô Khiết thở phào nhẹ nhõm, may là không sao, may là không có chuyện gì.
“Sau này không được cho Tô Trung Dung đến phòng chăm sóc đặc biệt.” Tô Khiết không biết Tô Trung Dung và ông nội nói cái gì, nhưng mà cô nhất định sẽ không cho phép loại chuyện này lại xảy ra một lần nữa.
Khi Đường Minh Hạo trở về nhà họ Đường, Tô Khiết vẫn chưa về, bạn nhỏ Đường Minh Hạo rất không hài lòng, rất tức giận, cho nên…