Lão gia Rết bật cười: “Lũ khốn kiếp không có mắt nhìn như Dạ Cầm, tìm chết cũng không thể tìm như vậy. Sau đó thì sao?
Bị người của nhà họ Triệu xử lý rất thảm nhỉ?”
“Chưa đợi người của nhà họ Triệu ra tay thì có một người đàn ông đứng ra, anh hùng cứu mỹ nhân rồi.”
“Ổ? Đã cứu cô Triệu, người này sắp phất lên rồi.”
“Ai nói không phải chứ? Hơn nữa điều thần kỳ hơn là Triệu Dung hình như rung động đối với người đàn ông đó.”
Lão gia Rết nghe xong thì cười ha hả: “Cô bé cực kỳ ghét đàn ông đó, vậy mà sẽ rung động với một người đàn ông xa lạ? Thật là thú vị. Được rồi, đây cũng không phải chuyện gì to tác, con đi nghỉ ngơi đi.”
Laura nhìn lão gia Rết: “Ba nuôi, ba không muốn biết người đàn ông đó là ai sao?”
“Là ai rất quan trọng sao?”
“Dạ… con cảm thấy rất quan trọng.
Lão gia Rết cười ha ha: “Vậy con nói xem, người đó là ai?”
Laura rất điềm tĩnh nói ra hai chữ: “Giang Nghĩa!”
Rắc răc!
Chiếc bút chì trong tay lão gia Rết bởi vì dùng lực quá lớn mà bị bẻ gãy.
Ông ta không dám tin mà ngẩng đầu nhìn Laura: “Con không phải đang nói đùa với ba chứ?”
Laura nhún vai: “Ba cảm thấy con sẽ lấy loại chuyện này ra đùa sao?”
Lão gia Rết ngồi thẳng người, dở khóc dở cười.
Thế nào cũng không ngờ, Giang Nghĩa khiến ông ta hận thấu xương vậy mà lại tới thủ đô, hơn nữa còn cứu Laura và Triệu Dung, còn lấy được trái tim của Triệu Dung.
Biến số trong này thật sự quá nhiều rồi.
“Chuyện này, Triệu Hải Nhân biết không?”