Sau khi Nguyễn Hạo Thần rời đi, bạn nhỏ Đường Minh Hạo càng lúc càng tức giận.
Nguyễn Hạo Thần không nhận ra nó, còn bắt cóc mẹ nó đi, vì vậy nó nhất định phải cướp mẹ về.
“Mẹ…” Tô Khiết nghe thấy giọng nói trân ngập sự tức giận của bạn nhỏ Đường Minh Hạo, cô đang nghĩ xem phải trả lời thế nào để xoa dịu bạn nhỏ Đường Minh Hạo.
“Mẹ đem con và em gái ném ở trong nhà không thèm quan tâm là không đúng, con và em gái vẫn chưa đủ năm tuổi đâu, chúng con cần được yêu thương, ban ngày mẹ không ở nhà, ban đêm cũng không về nhà, đối với sự trưởng thành của con và em gái sẽ có hại, những đứa trẻ thiếu tình yêu thương rất dễ mắc phải những khiếm khuyết về nhân cách.” Ở đầu dây bên kia, bạn nhỏ Đường Minh Hạo trực tiếp ngắt lời Tô Khiết.
Mục đích của Đường Minh Hạo rất rõ ràng, đó là cô phải về nhà.
Tô Khiết: “…”
Liệu bạn nhỏ Đường Minh Hạo sẽ thiếu tình yêu thương? Sẽ khiếm khuyết về nhân cách sao?
Đó là điều hoàn toàn không thể xảy ra.
“Mẹ, nếu mẹ lại đi theo ông ấy, tối nay không về nhà, con sẽ không tha thứ cho mẹ.” Khi bạn nhỏ Đường Minh Hạo nói ra lời này, giọng điệu mang theo sự không hài lòng, còn có cả kiên định.
Nguyễn Hạo Thần không nhận ra nó thì thôi, nó mới không thèm đâu!!
Nhưng mà bây giờ mẹ vì Nguyễn Hạo Thần, cả ngày lẫn đêm đều không về nhà, càng ngày càng ít quan tâm đến nó và em gái.
Bạn nhỏ Đường Minh Hạo bày tỏ chính mình đang rất tức giận!!
Nghe Đường Minh Hạo nói vậy, Tô Khiết không nói nên lời, trong khoảng thời gian này, quả thật cô ít quan tâm đến hai đứa trẻ.
Làm một người mẹ, như vậy là không đúng bổn phận.
“Mẹ, nếu hôm nay mẹ lại đi theo Nguyễn Hạo Thần, con và em gái sẽ không bao giờ tha thứ cho mẹ.” Có lẽ Đường Minh Hạo thấy sức mình còn chưa đủ, cho nên, nó lại kéo cả em gái ra ngoài.
“Được, biết rồi.” Tô Khiết khẽ thở dài, một bên là người đàn ông của cô, một bên là con trai của cô, cô phải lựa chọn kiểu gì đây?
“Hôm nay em nhất định phải về nhà họ Đường.” Tô Khiết vẫn lựa chọn con trai, bởi vì con trai tức giận, cần phải an ủi.