“Em còn tưởng là anh lại bỏ em đi.”
Cô vươn vai thoải mái, cô vẫn cảm thấy cơ thể mình nhức mỏi.
“Không đâu, lần này anh không đi đâu cả.”
“Vậy thì tốt.”
Cô mỉm cười rạng rỡ.
Bốn người cùng ngồi vào chỗ, cả một bàn thức ăn thịnh soạn.
Hứa Trúc Linh không nhìn thấy chú An đâu định hỏi nhưng cuối cùng cô vân kìm lại được.
Cô đại khái đoán được câu trả lời nhưng… không dám hỏi. Cô sợ hỏi ra kết quả sẽ làm cô thất vọng.
ˆ. Hắc Ảnh biết rõ mọi chuyện như vậy, nhất định là có cả người giúp đỡ trong công việc và cuộc sống hàng ngày.
Người biết chuyện công việc rõ nhất chính là Khương Anh Tùng và Lâm Thanh Huyền lại là đàn em ruột của anh †a. Còn trong cuộc sống…
Chú An…
Chỉ có chú ấy là người phục vụ Cố Thành Trung hàng ngày, tất cả mọi chuyện dù là nhỏ nhất chú ấy cũng đều nhớ rõ.
Cô thật sự không tưởng tượng được, một người hiền lành như chú An lại là tai mắt của Hắc Ảnh bên cạnh Cố Thành Trung.
Cô nghĩ nhất định chú ấy có điều gì khó nói.
Hứa Trúc Linh đã đói từ lâu, cô nhìn chăm chú miếng thịt bò cuộn đang đổi màu.
Cố Thành Trung nhúng thịt giúp cô, còn mình lại chưa ăn được miếng nào.
Anh không thích ăn những thứ linh tỉnh thế này, mặc dù anh thích chuẩn bị nhưng đó là vì Hứa Trúc Linh thích.
Nhìn thấy cô ăn vui vẻ như vậy, trong lòng anh cũng thấy mãn nguyện.