Mọi suy nghĩ của cậu ba Nguyễn đều tập trung trên người phụ nữ của anh, những thứ khác đối với anh đều là không khí.
Đều là không khít!
Cho nên đối với anh mà nói, việc không phát hiện ra Đường Minh Hạo là một chuyện hết sức bình thường.
Đường Minh Hạo thấy Nguyễn Hạo Thần lái xe rời đi, khuôn mặt nhỏ nhắn hoàn toàn đen lại.
Nguyễn Hạo Thần đúng là bị mù rồi!!
Người mù như vậy, nó thật sự ghét bỏ, vì vậy nó quyết định sẽ không nhận anh nữa.
Nhưng mà, Đường Minh Hạo càng nghĩ càng giận, thằng nhóc im lặng ngồi trên xe, vẻ mặt u ám trông hơi đáng sợ.
“Cậu chủ nhỏ, cô chủ đi rồi, vậy bây giờ chúng ta…” Chú Lý thấy dáng vẻ hiện tại của Đường Minh Hạo như vậy thì hơi sợ, nhưng mà cô chủ đã đi rồi, bọn họ cũng không thể ở lại nơi này mãi được.
Đường Minh Hạo ngẩng đầu lên, nhìn về hướng Nguyễn Hạo Thần vừa mới rời đi, buồn bã nói: “Về nhà thôi.”
Sau đó sẽ tìm một người ba mới. Hừ!!
Nguyễn Hạo Thần lái xe không nhanh, Tô Khiết không nhịn được quay đầu nhìn về phía sau, thằng nhóc nhà cô vẫn còn ở đằng sau đấy.
Nhưng mà, có chú Lý ở bên cạnh cũng khiến cho Tô Khiết yên tâm.
Bây giờ thằng nhóc nói không muốn nhận Nguyễn Hạo Thần, lại còn đang tức giận cho nên cô càng không thể nói chuyện này với Nguyễn Hạo Thần.
Việc này cũng không thể trách người khác, chỉ có thể trách Nguyễn Hạo Thần mù.
“Còn nhìn cái gì? Em không nỡ rời đi?” Nguyễn Hạo Thần thấy vẻ mặt của cô lưu luyến, quay đầu nhìn về đằng sau, anh híp mắt lại.
Mà đúng lúc này, Viên Quân Doanh bước ra ngoài hội sở, trong nháy mắt, sắc mặt cậu ba Nguyễn tối sầm lại: “Làm sao? Không nỡ xa Viên Quân Doanh?”
Chẳng lẽ người phụ nữ này thật sự thích Viên Quân Doanh?