Điện thoại đột nhiên có âm báo tin nhắn, là một đoạn tin nhắn thoại, vừa nấy cô mới mở âm lượng, thoát khỏi chế độ im lặng.
Tô Khiết mở điện thoại ra, đập vào mắt cô là tin nhắn thoại của Đường Minh Hạo gửi tới: “Mẹ, con không muốn nhận ông ấy.”
Tô Khiết cũng không muốn quan tâm đến nữa, chỉ là cảm thấy hơi buồn cười, dù sao Đường Minh Hạo vẫn còn là một đứa trẻ.
“Ông ấy không có mắt, con không thích.” Tô Khiết lại nhận được tin nhắn thứ hai của Đường Minh Hạo.
Có vẻ bạn nhỏ Đường Minh Hạo thật sự tức giận, hơn nữa còn là vô cùng tức giận.
Tô Khiết nhìn Nguyễn Hạo Thần một chút, rất muốn cười, anh Nguyễn, con của anh không thích anh, vậy thì làm sao bây giờ?!
Nói thật ra, cô cũng rất khó chịu, rõ ràng vừa nãy anh có nhìn về phía Đường Minh Hạo, vậy mà lại không phát hiện ra cái gì.
Hay là anh thật sự không có mát?!
Tô Khiết biết rất rõ, Nguyễn Hạo Thần làm những việc kia là vì cô cho nên bạn nhỏ Đường Minh Hạo đã sớm công nhận anh, hơn nữa còn rất là sùng bái.
Vì vậy, thật ra hôm nay bạn nhỏ Đường Minh Hạo tới đây chính là muốn nhận ba, hoặc là nói hôm nay, Đường Minh Hạo đến để giúp đỡ Nguyễn Hạo Thần, hẳn là Đường Minh Hạo không yên tâm việc Viên Quân Doanh hẹn cô ra ngoài.
Cô nghĩ chuyện cô ở chỗ này chắc cũng là do Đường Minh Hạo nói cho Nguyễn Hạo Thần.
Nhưng mà, kết quả này hoàn toàn không giống với những gì Đường Minh Hạo mong muốn.
Ôi, cậu ba Nguyễn, anh biến thành người mù từ lúc nào vậy?
Sau này đi ra ngoài, cô có thể nói là không quen biết anh được không?!
Đây chắc chắn là cậu ba Nguyễn giả?!
“Tô Khiết, ánh mắt này của em là sao?” Cậu ba Nguyễn thấy cô nhìn anh như vậy, đôi mắt nheo lại đầy nguy hiểm, ánh mắt này của cô là có ý gì?
“Em đang ghét bỏ anh?” Sao anh lại có cảm giác cô đang ghét bỏ anh nhỉ?