Thần La Thiên Chinh, đó là chiến lực hàng đầu do Giang Nghĩa huấn luyện ra.
Mà Dạ Cầm là do một đám người giang hồ tập trung lại, bắt nạt người tốt sợ hãi điều ác, tính là bắt chước gì chứ?
Giang Nghĩa xua tay: “Nếu các người thích Thần La Thiên Chỉnh như vậy, vậy không bằng qua đó một chuyến, xem thử Thần La Thiên Chỉnh thật sự có dáng vẻ gì?”
“A? Không, không cần đâu?”
“Đưa đi!”
Hạ lệnh một tiếng, những người lính kia lập tức đi tới bắt lão Yêu, người của Dạ Cầm tới hiện trường, đều bị đưa đi hết, không ai chạy thoát.
Bọn họ thích Thần La Thiên Chinh?
Được, vậy thì đi theo người của Thần La Thiên Chinh mấy hôm, bảo đảm sẽ khiến bọn họ sướng tới tận trời.
Giang Nghĩa nói với người lính cầm đầu kia: “Tâm ý của các người tôi đã nhận rồi, bây giờ các người trở về hết đi. Dù sao tôi không có thực quyền, các người ra quân ồ ạt như vậy, bị phía trên biết được, sẽ trừng phạt các người.”
Yêu lính như con.
Người lính đó gật đầu: “Thống soái, vậy chúng tôi trở về đây. Chúng tôi đều tin răng, ngài sẽ không thoái ẩn cả đời, chúng tôi sẽ đợi một ngày ngài quay trở lại.
Nói xong, người lính đó xoay người rời đi, dân người của Dạ Cầm rời đi.
“Một ngày quay trở về ư?”
Giang Nghĩa mỉm cười, bản thân anh cũng không chắc sẽ có một ngày đó nữa không.
Lúc này, cô gái lolita chạy tới, kích động nói: “Cái đó… cảm ơn anh đã cứu chúng tôi, tôi có thể giao đổi danh thiếp với anh không?”
Giang Nghĩa gật đầu: “Đương nhiên.”
Hai người trao đổi danh thiếp cho nhau, cô gái lolita sau khi cầm lấy danh thiếp của Giang Nghĩa thì như vớ được bảo bối, trên gương mặt vui vẻ cũng nở nụ cười hạnh phúc.