Từ Đường Nhiên ra tay nhanh chóng, hắn bắt lấy cờ xí của Hắc Vương sau đó quan sát cẩn thận.
Lại ném một cái Khốn Tiên Tác ra trói Hắc Vương ngay tại chỗ, lại gác đao thương lên cổ Hắc Vương, mà Hắc Vương cũng không còn năng lực phản kháng, hắn nằm trên mặt đất lạnh buốt, trên người còn có bụi bậm bám lấy, chật vật không chịu nổi.
Mà Hứa Đức cũng tìm được bảo thương hồng tinh của Hắc Vương, cười nói đi tới gần Miêu Nghị:
– Lão đệ công lớn lắm, nếu không có lão đệ ra tay, Hắc Vương không đền tội, không biết lão đệ thi triển diệu pháp gì đối phó hắn?
Đám người Từ Đường Nhiên nghe xong lời này liền đổi sắc, nếu như bắt được Hắc Vương, Miêu Nghị có công đầu, nếu không ai chết ai sống còn chưa biết.
Miêu Nghị cười nhạt nói:
– Không có gì, trên thương của ta có độc!
Hắn lại nói với đám người Từ Đường Nhiên:
– Từ huynh, mau xem Khấu thống lĩnh trong cờ xí có sao không, không…
Tiếng nói im bặt, bởi vì sau lưng có dị động, hắn phất tay ngăn cản.
Hứa Đức cầm trường thương hồng tinh đâm vào lưng hắn, cũng là cây thương nhặt được của Hắc Vương, thừa dịp Miêu Nghị không chú ý liền công phá kim giáp của Miêu Nghị, muốn giết Miêu Nghị tại chỗ.
Cũng may mắn Miêu Nghị phản ứng nhanh, kịp thời bắt được, đầu thương sắc bén chỉ đâm vào một nửa, máu tươi chảy ròng ròng.
Miêu Nghị tức giận quát:
– Hứa Đức, ngươi dám hại ta!
Thật sự quá đột ngột, dù thế nào hắn cũng không ngờ Hứa Đức lại đột nhiên ra tay. bởi vì khoảng cách gần và ra tay đánh lén, lại không có phòng bị, hậu quả có thể nghĩ, nếu không nhờ hắn có phản ứng nhanh chóng, sợ rằng bị Hứa Đức giết ngay lập tức.
Hứa Đức dùng sức đâm tới lại bị Miêu Nghị cầm lấy, đám người Từ Đường Nhiên cũng phát hiện, lòng dạ biết rõ.
Hứa Đức lại đi tới trước mặt Miêu Nghị, hắn giận dữ nói:
– Ngưu Hữu Đức, tiểu tặc ngươi tham công trốn việc, lại giả chết để huynh đệ chúng ta chém giết liều mạng, nếu không vì ngươi, Thiệu Đăng Nghiễm cũng không chết trận, nếu không có ngươi này tiểu nhân, làm sao hi sinh nhiều huynh đệ như thế, mọi người nói có nên giết tiểu nhân này hay không?
Từ Đường Nhiên cười lạnh một tiếng, nói:
– Nên giết!
Hắn cầm cờ xí trong tay nhưng không có ý thả Khấu Văn Lam ra ngoài.
Bộ Liên Trung nói:
– Không giết không thể bình ổn nhiều người tức giận!
Khổng Phi Phàm nói:
– Hứa huynh cứ động thủ, nhiều người làm chứng cho ngươi, sẽ không ai nói gì đâu!
– Sát! Sát! Sát!
Thủ hạ của bọn họ cũng phụ họa.
Sơn băng địa liệt, núi lửa dung nham lan ra chung quanh, hào quang màu đỏ chiếu sáng cả vùng trời, đột nhiên mọi người phát hiện sắc mặt Miêu Nghị vô cùng dữ tợn! Đám gia hỏa trước mắt lúc trước vẫn xưng huynh gọi đệ, đảo mắt đánh lén mình không nói, lại muốn đưa mình vào tử địa.
Nội tâm Miêu Nghị bi phẫn khó hình dung, gương mặt hắn run rẩy, ánh mắt dần dần xuất hiện hung quang.
Hứa Đức bước nhanh về phía trước, hắn cười lạnh đá mạnh mặt đất dưới chân về phía Miêu Nghị.
Từng khối đất đá sắc bén đâm rách huyết nhục trên người Miêu Nghị, Miêu Nghị không quan tâm, hắn chỉ lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Hứa Đức đang lao tới gần mình mà thôi. Hắn không cần nhìn cũng biết, Hứa Đức muốn đẩy mình vào trong dung nham nóng chảy, muốn mình đính vào trong dung nham, cũng muốn mình chết cháy, mục đích là hủy thi diệt tích.
Dung nham nóng chảy bám vào người Miêu Nghị sinh ra hoa lửa rực rỡ, nửa người chìm vào trong nham thạch nóng chảy, nhiệt độ cao cũng không có tác dụng gì, sắc mặt Miêu Nghị dữ tợn nhưng dần dần biến thành bình tĩnh, lạnh lùng nói một câu:
– Hứa Đức, là ngươi muốn chết!
– Càn rỡ!
Hứa Đức cười lạnh, hắn muốn vung trường thương đâm xuống, hắn lại nhìn thấy dung nham sau lưng Miêu Nghị sinh ra mấy con hỏa long, mấy con hỏa long trong dung nham tấn công Hứa Đức.
Hứa Đức cầm thương đánh tan mấy con hỏa long dung nham tạo thành, hắn kinh ngạc khi Miêu Nghị vươn tay bắt lấy trường thương của hắn, đột nhiên có quái vật quái dị xuất hiện tấn công Hứa Đức.
Hứa Đức muốn rút thương lại nhưng ai ngờ trường thương bị Miêu Nghị bắt lấy không buông, hắn muốn đổi thế công nhưng quái vật đã tới gần.