Laura và cô gái lolita đều rất kinh ngạc, bọn họ ngược lại không ngờ Giang Nghĩa nhìn trông rất bình thường, nhưng sau lưng lại có thế lực như này, quả nhiên là con người không thể nhìn vẻ bề ngoài.
Đặc biệt là cô gái lolita, trong ánh mắt cô ta nhìn Giang Nghĩa đều có những ngôi sao.
Cô vốn có lòng cảm kích với Giang Nghĩa, lúc này lại nhìn thấy Giang Nghĩa nhận được sự tôn kính như vậy, trái tim chớm nở đó thoáng cái thì rung rinh.
Tình yêu của thiếu nữ ngây thơ, vào lúc này trở nên vô cùng nhiệt tình.
Giang Nghĩa xua tay ra hiệu cho mọi người.
Anh khế mỉm cười nói: “Tôi hiện nay không có chút thực quyền, các người không cần ra quần ồ ạt như vậy”
Một người lính cầm đầu cao giọng nói: “Ngài một ngày là thống soái của chúng tôi thì cả đời đều là thống soái của chúng tôi! Với lại, tuy ngài bị thu hôi thực quyền, nhưng phong hiệu của ngài vấn la ‘chiến thần Tu La’. Là thuộc hạ của ngài, chúng tôi đến nghênh đón ngài là chuyện hiển nhiên.”
“Chào!”
Vụt vụt vụt, lần thứ hai chào.
Từ dáng vẻ cố chấp của những người lính này thì có thể nhìn ra, bọn họ sùng bái Giang Nghĩa như nào.
Có người sùng bái thì có người bất lực.
Lão Yêu sau khi nhìn thấy cảnh tượng này thì bị dọa cho xanh mặt.
Anh ta ngàn vạn lần không ngờ một người đàn ông bình thường trước mắt này, vậy mà là chiến thần Tu La — Giang Nghĩa!
Tuy Giang Nghĩa không có thực quyền, nhưng những người lính này vấn chịu nghe điều động của Giang Nghĩa.
Cho lão Yêu 100 lá gan, cũng không dám đối đầu với người của chính phủ.
Lần này coi như đá phải tấm sắt rồi.
Giang Nghĩa xoay người nhìn sang lão Yêu, lạnh nhạt nói: “Đúng rồi, anh đã nói xuống máy bay thì sẽ cho tôi biết mùi, suýt nữa chậm trễ. Bây giờ anh có thể tiến hành thể hiện rồi, mời.