Thời điểm này Nhiếp Vân sẽ không cho phép Đôn Nham Tu La bỏ chạy, hắn mở to mắt vận dụng dung hợp chi khí chém tới, sưu sưu sưu sưu..
Chỉ trong nháy mắt bắn thủng thân thể của Đôn Nham Tu La, khí tức của nó suy yếu tới cực điểm.
– Chết đi!
Biết rõ tận dụng thời cơ, Phượng Hoàng chi dực tỏa sáng, thiên phú thiên hành sư thiên phú phối hợp với thân pháp vô cùng tuyệt diệu, chỉ trong nháy mắt hắn đã tới gần Đôn Nham Tu La, hắn giơ nắm đấm đánh thẳng vào đầu đối phương.
Hắn dùng một quyền toàn lực, bởi vì lực lượng quá lớn cho nên cơ bắp toàn thân bị xé rách.
Bành!
Đôn nham Tu La tại nhìn thấy đối phương có được lục phẩm thiên vân khu tu thiên phú thì mất đi tin tưởng, lần này Nhiếp Vân lại gia tăng thêm tốc độ, căn bản không có phòng bị, hắn dốc sức đánh nát đầu Đôn Nham Tu La.
Cho dù Tu La nát đầu cũng không tử vong, tối đa chỉ suy giảm thực lực mà thôi.
– Dung hợp chi khí ăn mòn, tiêu diệt linh hồn!
Nhiếp Vân sớm biết như vậy cho nên hắn sẽ không ra tay nương tình, dung hợp chi khí chạy dọc theo thân thể của đối phương, lập tức hòa tan linh hồn đang ẩn tàng trong kinh mạch của đối phương.
Dung hợp chi khí chẳng những có thể ăn mòn thân thể Tu La, nó còn có năng lực phai mờ linh hồn, nếu không phải như vậy khu tu sư cũng không có địa vị được cả Linh giới kính ngưỡng như thế.
Phù phù!
Đôn Nham Tu La té trên mặt đất, đoạn tuyệt hô hấp, nó đã tử vong chân chính.
Chiến đấu với Tu La Kim Tiên cảnh, Nhiếp Vân cười đến cuối cùng, thành công giết đối phương.
– Hô!
Nó bị đánh chết, Nhiếp Vân thở ra một ngụm trọc khí.
Vừa rồi chiến đấu xem thuận lợi, trên thực tế đã sử dụng tất cả thủ đoạn của mình ra ngoài, hiện tại lực lượng buông lỏng, hắn cảm thấy toàn thân như mềm nhũn, có chút đề không thở nổi ra hơi.
Tu La Kim Tiên cảnh thật sự quá cường đại, có thể đánh chết nó hoàn toàn là nhờ vào may mắn!
Hơn nữa con Tu La này đã ở chỗ này thời gian quá dài, thực lực của nó cũng đã hạ thấp, nếu Tu La Kim Tiên cảnh thời kỳ toàn thịnh không thể bị hắn đánh bại đơn giản như thế.
– Ha ha, tiểu gia hỏa, cảm tạ ngươi giết đầu Tu La này, hiện tại thi thể Tu La và khoáng thạch đều là của ta…
Vào lúc này có tiếng nói vang lên.
Giọng nói bén nhọn khó nghe tới cực điểm, đưa mắt nhìn sang đã thấy một lão giả thân thể nhỏ gầy đi tới.
Vừa nhìn đã phát hiện lão giả nhỏ gầy kia không phải người tốt, trên người có khí tức tối tăm phiền muộn, lạnh lùng, giảo quyệt.
Xem ra vừa rồi Nhiếp Vân chiến đấu với Đôn Nham Tu La thì hắn đã chạy tới rồi, hắn vẫn không có ra tay, chờ đợi Nhiếp Vân chính thức đánh chết Tu La hắn mới đi ả tranh giành chiến lợi phẩm.
– Chiến đấu với Tu La là nghĩa vị của nhân loại trong Linh giới, ngươi lại nấp ở đó thật sự quá mất thân phận.
Cố nén tức giận trong lòng, Nhiếp Vân hừ lạnh một tiếng.
Hắn có được thiên phú mộc sinh sư cho nên không lo tác dụng phụ trong cuộc chiến vừa rồi, mặc dù có thiên phú mộc sinh sư chữa trị thương thế cũng cần có thời gian, hắn nói lời này chính là vì tranh thủ thời gian cho mình.
Cường giả Linh giới, mỗi người đều có nghĩa vụ đối kháng Tu La, vừa rồi hắn đối kháng với Tu La, dựa theo đạo lý đối phương phải xông tới liên thủ chiến đấu mà không phải trốn ở bên cạnh quan sát.
– Hắc hắc, giết ngươi chẳng phải không có ai biết sao?
Lão giả cười lạnh một tiếng, trong mắt hắn sinh ra sát cơ hóa thành thực chất.
Hắn xem ra Nhiếp Vân vừa đấu với Tu La cho nên hao tổn thực lực rất lớn, căn bản không phải là đối thủ của hắn.
– Giết ta? Ngươi phải có loại thực lực này mới được!
Khôi phục lại, đôi mắt Nhiếp Vân bắn ra hào quang, hắn cũng không nói nhiều và lập tức xông tới.
Nếu như đổi lại lúc bình thường, hắn còn có thể giả yếu và thực lực không đủ để lừa gạt đối phương, sau đó lại ra tay đánh lén nhưng thời gian không cho phép.