Laura vội vàng kéo vali, rảo bước đi theo.
Không có khiến bọn họ thất vọng, lão Yêu và anh Báo quả nhiên dân một đám người chờ ở bên ngoài sân bay.
Vừa ra khỏi sân bay thì nhìn thấy một đám đàn ông mặc quần áo vệ sĩ, hai tay đút túi, trông rất bất cần mà vây lại, có mười mấy người.
Nhiều người đối phó với bốn người Giang Nghĩa như vậy, nhìn trông là dư sức.
Dù sao chỉ có một mình Giang Nghĩa là đàn ông, ba người còn lại đều là phụ nữ, trong đó còn có một người là phụ nữ đã có tuổi.
Đội hình này, cục diện rõ ràng nghiêng hẳn về một bên.
Lão Yêu cười ha hả, bước lên, dùng tay chỉ vào Giang Nghĩa, hẳn học nói: “Oắt con, vừa rồi ở trên máy bay cậu không phải rất hống hách sao? Sao hả, vừa xuống máy bay thì không được rồi sao? Rén rồi?”
“Nói cho cậu biết, người dám ở thủ đô đắc tội với Dạ Cầm chúng tôi, không có ai có thể sống được cả.”
“Hôm nay, cậu buộc phải chết!”
“Hai ả đàn bà kia thì để chúng tôi mang về từ từ hưởng thụ, đợi các anh em chơi đủ rồi, xem biểu hiện của các người mà quyết định sống chết.”
Cô gái lolita đâu từng thấy cảnh này bao giờ, bị dọa trốn ở đằng sau Laura.
Chiến đấu sắp diễn ra.
Vào lúc này, vụt vụt vụt, từng chiếc xe sang màu đen nối nhau chạy tới, dừng ở trên quảng trường.
Giá trị của mỗi chiếc xe sang đều trên 9 tỷ.
Ước chừng sơ qua, phải có 40-50 chiếc!
Nhiều xe như vậy, giá trị không tầm thường.
Từng xe cửa mở ra, một đám đàn ông cương nghị để đầu đỉnh, mặc đồng phục bước ra, chiếm trọn quảng trường.
Những người này, nhìn thoáng cái thì nhận ra là người lính nhiều năm chém giết trên chiến trường.