Lập tức, ánh mắt mọi người đều sáng lên, cảm giác khi ấy, giống như bầu trời u ám bỗng trở nên trong xanh, ánh mặt trời chiếu vào lòng mỗi người.
Anh Báo, vậy mà thật sự bị Giang Nghĩa lay tỉnh!
Lão Yêu trợn mắt há hốc mồm, trong khoảng thời gian ngắn không có phản ứng gì.
Cô nàng lo lita kéo tay cô gái lạnh lùng, phấn khởi nói: “Chị Laura, tên khốn kia tỉnh, anh ta không chết, chị không cần ngôi tù đền mạng !”
Laura vừa mừng vừa sợ.
Thật ra cô ta cũng không ôm hi vọng gì với Giang Nghĩa, nhưng kết quả lại ra ngoài dự đoán.
Nói tóm lại, người có thể tỉnh lại, cô ta không cần đền mạng, vẫn đáng để vui mừng.
Nhưng…
Laura vấn lạnh lùng nói: “Ha ha, mèo mù vớ phải cá rán, thật là quá may mắn, nhưng anh đừng nghĩ răng như vậy có thể khiến chúng tôi nghĩ tốt về anh. Nói cho anh biết, chỗ nào thì về ở chỗ nấy, mơ đi mà tới gần chúng tôi!”
Mọi người đều lắc đầu.
Gặp qua người không biết ăn nói, nhưng chưa thấy ai nói năng đáng ghét như này.
Người ta giúp cô ta chuyện lớn như vậy, một câu cảm ơn cũng không nói, còn nói lời độc ác, cô gái như này thiệt là hết nói nồi.
Nhậm Chỉ Lan tức giận nói: “Người đẹp đế như vậy, sao lời nói lại khó nghe như thế?”
Giang Nghĩa khoát tay, quay về chỗ ngồi của mình.
Anh vốn không phải vì hi vọng xa vời người ta sẽ báo đáp mới giúp đỡ, cho nên cũng không quá thất vọng với kết quả; trong lòng anh ta chỉ có môi Đinh Thu Huyền, không có tâm trạng gì làm anh hùng cứu mỹ nhân.
Lần ra tay giúp đỡ này, chỉ đơn giản là thấy chuyện bất bình thôi.
Anh Báo kia xoa xoa đầu, kinh ngạc phát hiện máu vậy mà đã ngừng, không chảy Ì nữa.