Ô Nhược lạnh lùng mà nhìn bọn họ, từ trên đài đi xuống.
Ô Hi hưng phấn mà nhào tới: “Nhị ca, huynh thắng rồi, thắng rồi.”
Nàng chưa từng nghĩ tới nhị ca sẽ thắng.
Ô Nhược cười cười.
Ô Tiền Thanh đi tới, hừ nhẹ một tiếng.
Ô Nhược chạy nhanh giải thích: “Cha, ta cũng không phải cố ý muốn giấu giếm chuyện ta có linh lực.”
Ô Tiền Thanh nhìn chung quanh: “Nơi này không phải nơi nói chuyện, chờ trở về con cẩn thận mà giải thích chuyện này.”
“Được.”
Ô Thần Lưu đi lên hỏi: “Tiểu Nhược, lão phu rất tò mò ngươi dùng cách gì mà trong tình trạng hỗn loạn, ở trước mặt đông người như vậy mà có thể bố trí ra một cái đại trận”.
Người chung quanh vừa nghe, nhanh chóng dựng lên lỗ tai.
Ô Nhược cười nói: “Trở về rồi nói.”
Ô Thần Lưu nhìn những người cũng muốn biết người, ha ha cười “Được, sau khi trở về nhất định phải nói cho lão phu.”
“Được.”
Những người khác một trận thất vọng.
Ô Thần Tử nhìn thấy Ô Nhược thắng thi đấu, tức giận đến phất tay áo bỏ đi.
Ngồi ở đối diện Linh Mạch Hàn, khóe miệng gợi lên ý cười, như là hắn mới là người thắng trận.
Hắc Tuyển Đường ôm Đản Đản hoan hô: “Chúng ta thắng, chúng ta thắng.”
Đản Đản vui vẻ đến đôi mắt đều thành một đường thẳng, cười khanh khách không ngừng, người ngồi ở bên cạnh đều bị tiếng cười của nó làm cho cảm nhiễm.
Hắc Tuyển Dực trong mắt toàn là ý cười.
Quản Đồng thở phào nhẹ nhõm, nhìn Đản Đản mỉm cười.
Nỗ Mộc cười nói: “Đồ đệ của ta thật đúng là lợi hại”.
Hắc Tuyển Đường nói: “Đáng tiếc chúng ta không thể tiến vào giữa sân thi đấu ăn mừng với đại tẩu.”
Sớm biết như vậy, họ nên lấy thân phận của Ô Nhược để vào, nhưng như thế thì lại không thể đặt cược được, hơn nữa cũng không có chỗ ngồi thoải mái như thế này.
Ô Nhược đứng trong trận đấu, như là cảm ứng được Hắc Tuyển Dực, quay đầu nhìn về phía Hắc Tuyển Dực: “Sau hai trận nữa là đến lượt Lưu tiền bối thi đấu, chúng ta về phân điện nghỉ ngơi, để Lưu tiền bối dưỡng tốt tinh thần.”
Ô Thần Lưu không sao cả, dù sao hắn cũng không có tính toán thắng, chờ qua một tiếng hắn liền xuống đài, nhưng Ô Nhược vừa thi đấu xong cần được nghỉ ngơi, hai trận đấu sau, hai trận sau còn cách một thời gian, nên cùng bọn Ô Nhược đi vào phân điện.
Vào điện có người bên cao lăng thành đều nhìn bọn cậu, trong nháy mắt nhìn thấy cậu, thần sắc mọi người đều khác nhau, muốn châm trọc cậu nghĩ lại lại không có tư cách.
Suy đi nghĩ lại, cũng không tiện chúc mừng nên cứ ngẹn như vậy, không cam lòng mà nhìn Ô Nhược, rất muốn biết Ô Nhược vì sao đột nhiên có được linh lực, nhưng trong lòng rõ ràng, bọn họ hỏi, Ô Nhược cũng sẽ không nói.
Ô Bặc Phương vẻ mặt xấu hổ nhìn Ô Tiền Thanh.
Ô Tiền Thanh trực tiếp mang theo Ô Nhược bọn họ rời xa người Cao Lăng thành Ô gia.
Ô Hi nhỏ giọng nói: “bên Ông cố hình như thiếu rất nhiều người.”
Lúc trước tới đây, đội ngũ bên đó có hơn trăm người, hiện tại chỉ còn lại mấy chục.
Ô Tiền Thanh trầm khuôn mặt không lên tiếng.
Ô Nhược liếc mắt một cái: “Ngoài những người trong lúc thi đấu bị chết, cùng những người trước mắt, chắc là đi nhặt xác rồi”
Ô Hi than nhẹ.
Nàng trong lòng bất mãn với người Cao Lăng thành, nhưng nàng trong lòng vẫn là lương thiện, đương nhiên không hy vọng nhìn thấy thân nhân mình chết đi.
Ô Tiền Thanh vỗ bả vai nàng.
Không lâu, tộc trưởng lại tiến vào đọc danh sách, sau đó nhìn thoáng qua Ô Nhược rồi đi.
Ước chừng qua 4 giờ, cũng đến phiên Ô Thần Lưu lên sân khấu.
Ô Thần Lưu lên đài chỉ phòng không công, hết 1 giờ lập tức xuống đài, Ô tộc trưởng tức giận đến thổi râu trừng mắt, cuối cùng, nhân lúc không có Ô Thần Tử, yến thiên sư không hề khó khăn thắng được tỷ thí.
Mọi người chúc mừng, yến thiên sư cười tủm tỉm đứng ở lôi đài cùng mọi người chung vui.
Thi đấu kết thúc, những người thắng trận đều tập trung đến chỗ ngồi của hoàng thất để lãnh thưởng, đây là phần thưởng do hoàng đế ban nên tất cả mọi người đều phải đi.
Ô Thần Tử nhìn thấy Ô Nhược, hiền hòa cười; “Biểu hiện thật sự không tồi.”
Ô Nhược hơi mỉm cười, trong lòng lại bội phục Ô Thần Tử nhẫn nại lợi hại, rõ ràng hai mắt tức giận đến đỏ lên, lại vẫn lộ vẻ mặt tươi cười khen ngợi cậu.
Chờ tất cả mọi người lên đài, mọi người theo thứ tự xếp hàng.
Ô Thần Tử là người thắng trận tỷ thí đầu tiên nên đương nhiện là người đứng đầu hàng.
Đế Quân nhìn thấy Ô Thần Tử, cao giọng cười: “Quốc sư đại nhân, ngươi hôm nay cho trẫm xem được một trận thi đấu thú vị.”
Ô Thần Tử khóe miệng co rút: “Có thể làm Đế Quân vui vẽ, là vinh hạnh của lão thần.”
Đế Quân lại cao giọng cười: “Trẫm nghe nói ngươi hai tháng này đều ở nhà an dưỡng thân thể, vô cùng thanh nhàn tự tại, nhưng, ngươi đừng quên ba ngày sau, ngươi có thể phục chức, Tư Thiên Giám còn có rất nhiều chuyện chờ ngươi đi xử lý, đến lúc đó, ngươi sẽ rất bận.”
“Có thể vì Đế Quân giải ưu, lão thần vừa bận vừa mệt cũng nguyện không chối từ.”
Ô Nhược sờ sờ môi, thật là một tên vua nịnh nọt.
Linh Mạch Hàn cười lạnh.
Gần hai tháng, hắn vẫn luôn nghĩ cách đối phó Ô Thần Tử, nhưng Ô Thần Tử vẫn luôn không ra khỏi cửa, thuộc hạ của lão cũng nơm nớp lo sợ, nên làm tốt bổn phận của mình, căn bản tìm không thấy lỗi, cũng tìm không được cơ hội hãm hại lão, 3 ngày nữa là đem vị trí trả lại cho lão, sau này muốn kéo lão xuống nữa sẽ không dễ dàng như hiện tại.
Linh Mạch Hàn cùng Yến thiên sư nhìn nhau, ánh mắt cùng chuyển về phía cậu.
Ô Nhược nhìn thẳng hắn, sau đó liền chuyển mắt.
Đế Quân ban thưởng, đơn giản chỉ là một ít tài liệu cùng vàng bạc châu báu, nhưng, phần thưởng sẽ dựa theo cấp của trận tỷ thí, vàng bạc cứ tăng theo cấp bậc, cứ cao thêp một cấp thì vàng bạc và tài liệu sẽ tăng giá trị theo.
Năm người trước đó đều vui vẽ nhận thưởng, nhưng đến lượt cậu thì không, cậu không nhận phần thưởng.
Cậu nói với Đế Quân: “Đế Quân, thảo dân có chuyện muốn nói.”
Tất cả mọi người đều nhìn về phía Ô Nhược.
Đế Quân nhìn về phía Ô Nhược, liếc mắt một cái liền nhận ra cậu chính là người hôm tế lễ làm hư ngọc bội của Thái tử, và cậu quá xuất chúng.
“Ngươi có gì muốn nói với trẫm nói?”
Ô Nhược cung kính nói: “Khởi bẩm Đế Quân, thảo dân muốn đổi phần thưởng”.
Thái giám bên người Đế Quân tức giận quát: “Lớn mật, điêu dân, có thể được đến Đế Quân ban thưởng là vinh hạnh lớn lao của ngươi, ngươi nói muốn đổi là có thể đổi sao”
Đế Quân nâng nâng tay, ý bảo tổng quản thái giám không cần nói thêm gì nữa.
Hắn tò mò hỏi: “Ngươi nuốn đổi cái gì.”
“Trước khi nói, thần xin Đế quan thứ cho thảo dân vô lễ”
“Được, ngươi nói”
“Hồi Đế Quân, tại lễ bái nguyệt, thảo dân cùng người nhà đến chùa hoa sen dâng hương, nghe nói bảo tháp trong chùa có một Tiên Khí” (khí đây là vũ khí, binh khí)
Phu quân của thần biết được chuyện này rất là có hứng thú, đáng tiếc, chỉ có trưởng lão của chùa và Đế quân, Quốc sư đại nhân mới có thể vào bảo tháp, cho nên thần muốn xin đế quan cho phép chúng thần được đi vào nhìn Tiên khí, đương nhiên là Đế quân nếu thấy không tiện, thì cũng không cần để ý tới yêu cầu vô lý của thảo dân”
Thái giám tổng quản muốn trách cứ, đã bị Đế Quân ngăn lại: “Đơn giản là phu quân của ngươi muốn xem Tiên Khí, cho nên, ngươi nguyện ý vứt bỏ tài liệu quý báu cùng vàng bạc tài bảo đổi lấy cơ hội xem Tiên Khí?”
“Đúng vậy.”
Đế Quân cười cười: “Ngươi cùng phu quân của ngươi tình cảm sâu đậm, làm người hâm mộ, nhưng, trẫm nghe nói quan hệ của các ngươi bởi vì nguyên nhân nào đó mới có thể thúc đẩy việc hôn nhân này, chẳng lẽ ngươi không có cái gì oán hận.”
“lúc trước khi chưa thành thân, trong lòng nhiều ít cũng có chút oán hận, nhưng sau khi thành thân, ta cùng phu quân ở chung rất tốt, rất ân ái, chia lìa một lát, liền sẽ nhớ nhung lẫn nhau, cho nên, thảo dân rất cảm kích người đã thúc đẩy cuộc hôn nhân này.”
Ô Nhược khi nói lời này trên mặt hàm chứa sự xấu hổ tình ý, làm người vừa thấy liền biết hắn thật sự cùng phu quân rất yêu nhau.
Ô Thần Tử: “……”
Linh Mạch Hàn ánh mắt thâm trầm, đột nhiên, hâm mộ đố kỵ với Hắc Tuyển Dực.
Đế Quân mỉm cười, cũng không nói có đồng ý hay không: “Ngươi trước tiên nhận lấy ban thưởng.”
“Tạ Đế Quân ban thưởng.” Ô Nhược nhận phần thưởng thái giám truyền xuống.