Cảnh Sâm nhìn theo hướng chỉ của Mộc Nhi rồi bật cười nói:” Anh phải đeo mấy thứ này khi ra đường trong mấy ngày nữa. Chuyện thì em cũng biết rồi đó. Anh không đeo mấy thứ này thù ra đường chắc lại lên báo mất!”
“Vậy sao anh không ở nhà đi!” Mộc Nhi thắc mắc nếu đã vậy thì ở nhà đi cho khỏe ra đường làm gì.
“Không được anh nói rồi! Anh phải đi chung, đi thôi.” Cảnh Sâm kiên quyết với quyết định của mình.
Mộc Nhi và Mỹ Lam hai người khoác tay nhau đi hết chỗ này tới chỗ kia, còn Cảnh Sâm đi sau cứ như vệ sị chả có chút bóng hình nào, chỉ đi theo để xách đồ.
Cảnh Sâm thấy nhứ vậy không ổn lắm, liền kiế. cớ kêu:” Mỹ Lam! Em đi mua giùm anh một chai nước được không, nãy giờ anh xách đồ ** gx hơi mệt.”
Mỹ Lam chả suy nghĩ nhiều lập tức gật đầu rồi đi. Lúc này Cảnh Sâm mới đứng trước mặt Mộc Nhi nói:”Em cứ định đu theo Mỹ Lam đến bao giờ?”
“Không phải anh kêu em tới chơi với Mỹ Lam sao?” Mộc Nhi lên mặt trả treo
“Em biết ý anh không phải vậy cơ mà!” Cảnh Sâm vừa nghiến răng nghiến lợi nói.
“Được rồi! Được rồi! Hiểu ý anh rồi!” Khi Mỹ Lam quay lại thì thấy Cảnh Sâm và Mộc Nhi nhìn mình chằm chằm, cứ như đang lên kế nào đó vậy.
Mộc Nhi khoác tay Mỹ Lam rồi nói:”Đi mua nước thôi cậu làm gì mà lâu thế. Đi thôi chúng ta đi xem phim.”
“Xem phim? Phim gì cơ?” Mỹ Lam nghi hoặc hỏi.
“Phim kinh dị!” Mộc Nhi biết đi là thể loại phim mà Mỹ Lam sợ nên đã cố tình chọn thể loại phim này.
“Hai em đi mua nước với bắp rang đi, anh đi đặt vé cho.” Cảnh Sâm nói.
“Được thôi!” Mộc Nhi và Cảnh Sâm cười gian sảo nhìn nhau, nhưng Mỹ Lam lại không thấy điều đó.