Tất cả mọi người đều đồng lòng quỳ xuống xin tha cho Lam Lam. Cả nhà đều sợ, sự mất bình tĩnh ngay lúc này rất có thể sẽ khiến mọi người sau này phải hối hận những việc xảy ra vào ngày hôm nay.
Ngay lúc này, ông nội bỗng nhiên bật lên một nụ cười mãn nguyện. Nét mặt ông cũng dần thay đổi theo chiều hướng tốt.
“Đứng hết lên đi! ” Ông khẽ ra lệnh.
Với câu nói của ông, ai nấy đều nhìn nhau đầy bất ngờ. Họ cảm thấy ông nội đã không còn tức giận nữa.
Lam Lam nhìn ông lên tiếng.
“Ông nội! Con…! “
“Con mau đứng lên đi! ” Ông nội cắt ngang lời nói của cô, ông tiến lên vài bước nắm lấy tay cô dìu cô đứng dậy.
Ông nội với một mái tóc bạc phơ, lúc nào trên môi ông cũng luôn nở một nụ cười khi nhìn thấy đứa cháu gái út mà ông cưng nhất.Nhưng hôm nay, ông lại làm cho đứa cháu gái ấy lại phải sợ ông.
Khóe mắt Lam Lam rưng rưng, sợ hãi không dám nhìn thẳng vào đôi mắt xanh biết của ông nội.
Ông nội lại một lần nữa nắm lấy tay cô, mỉm cười ôm cô vào lòng.
“Đứa cháu ngốc của ông, làm sao ông có thể đánh cháu vì một chuyện như vậy”.
Lam Lam bất ngờ ngẩng đầu lên, giọng nói khẽ khàng vang nhẹ,
” Ông không trách con sao?? “
“Tại sao, ông phải trách trong khi con không phải là người có lỗi”.
” Ông nội…! “Lam Lam ôm chặt, khóc trên vai ông nội”.
******
Đúng mười hai giờ trưa, sau khi giải quyết hết mọi chuyện và cả nhà ai ai cũng hiểu sự việc vì sao Lam Lam giấu An Nhiên mà không nói cho cả nhà biết. Lam Lam cùng với Thi Thi quay trở về nhà họ Lục.
Lam Lam đang đi về phòng của mình. Từ xa cô đã thấy cánh cửa phòng được mở ra. Cô nhớ,ngoài cô ra thì chỉ có Lục Diệp Bằng mới có thể bước vào khi không có cô ở nhà.Không lẽ anh lại về vào giờ này.
Cô bước vào bên trong,đập vào mắt cô chính là khung cảnh trước mặt khiến cô hoàn toàn kinh hãi.
“Này…! Ai cho con vào đây! “Đó là A Vĩ, thằng nhóc đã phá nát căn phòng của hai người, thậm chí những bức tranh vẽ của cô cũng bị A Vĩ xé tan nát không một chút nương tay
A Vĩ nghe tiếng nói của Lam Lam liền giựt mình xoay người lại.
Không những không sợ mà A Vĩ càng tiếp tục quậy phá, vừa đứng lên giường vừa ra sức hỗn hào với Lam Lam.
“Hồ ly tinh,cướp ba của tôi, mau đi ra khỏi nhà này mau lên, trả ba lại cho mẹ và tôi… Mau biến đi… Mau đi ra khỏi nhà này mau lên…”Giọng nói A Vĩ càng lúc hét lớn lên tràn đầy vui vẻ.
Lam Lam liền tức điên lên, một thằng nhóc láo xược dám dùng lời nói đó ăn nói với cô như vậy sao? Đúng là mẹ nào con nấy…
Cô nhanh chóng bước lại. Nhìn ánh mắt hung hăng, hét lên.
“Bước xuống ngay! ” Chỉ ba chữ ngắn gọn cũng đủ biết cô đang tức giận đến cỡ nào.
A Vĩ không sợ cứ nhún nhảy trên giường với thái độ khiêu khích.
“Người đi khỏi nơi đây chính là phù thủy xấu xa đã cướp ba của tôi… Mau đi đi”.
Lam Lam không thể nào nhịn nổi, cô nhanh chóng vươn tay định kéo A Vĩ đi xuống. Nào ngờ thằng bé này ma lanh tự động lăn xuống đất liền ăn vạ.
” Mẹ ơi! Con bị mụ phù thủy đánh rồi, cứu con với! “Tiếng khóc A Vĩ càng lớn đánh động đến mọi người.
Tất mọi người nghe thấy thì liền lập tức nháo nhào đi lên.Nhưng không hiểu sao Dương Tiểu Vy có thai nhưng chân chạy rất nhanh, không biết từ đâu mà cô ta đã xông thẳng vào phòng của cô đầu tiên, giở giọng trách mắng.
“Lam Lam! Tại sao cô lại đánh con tôi!” Cô ta nhìn xuống con trai nhỏ vài giọt nước mắt “Bảo bối của mẹ con có sao không? “
Lúc này, mọi người cũng đã kịp lên tới, những lời nói của hai mẹ con Dương Tiểu Vy, ai nghe xong cũng đã hiểu hết vấn đề.
Dương Tiểu Vy tiếp tục diễn kịch trước mặt mọi người.
“Cô có ghét tôi thì cứ việc đánh tôi, chứ đừng đánh con trai của tôi”.
Lam Lam khẽ nhướng môi.
” Khá là hay cho tài diễn xuất của hai mẹ con…”
“Lam Lam! ” Lâm Hoa đứng ngay cửa đột ngột lên tiếng. Bà ta đang từ từ bước đến chuẩn bị giơ tay cao lên dự định tát vào mặt Lam Lam. Nhưng không ngờ Lam Lam đã nhanh tay đưa lên kịp thời ngăn chặn bà ta lại.
Lam Lam nhếch mép cười.
“Lại muốn đánh tôi… Mẹ à! Không biết đầu đuôi thì đừng có nghe từ một phía, rồi lại dùng vũ lực với con dâu của mình”.
Lâm Hoa tức lên nghiến răng nhiên lợi.
” Cô… Dạo này cô dám ăn nói với tôi như vậy sao? “
Dương Tiểu Vy khóc lóc uất ức đứng lên nhìn Lâm Hoa.
“Mẹ đừng trách chị ấy, tại con đến đây khiến chị ấy chướng mắt… Thôi thì để con dọn đi” Dứt lời Dương Tiểu Vy làm bộ cất bước đi. Nhưng bàn tay cô ta đã kịp thời bị Lâm Hoa kéo lại.
Ánh mắt bà lườm liếc Lam Lam nhưng lại nói với Dương Tiểu Vy.
“Con không được đi đâu hết! Con đã sinh con cho nhà họ Lục thì con có quyền được ở lại đây, người đi phải là cô ta mới đúng”.
” Lâm Hoa! Bà đang nói gì vậy?” Tiếng hét như lửa của Lục Diệp Phong vang lên từ phía sau lưng của bà ta.
Trong căn phòng này, cũng đang có mặt rất nhiều người, vợ chồng Lục Diệp Văn,Thi Thi và Diệp Ngôn cùng với bà nội cũng đang rất khó chịu khi lời nói của Lâm Hoa phát ra.
Bà nội từ từ di chuyển bước lên. Bà đặt tay lên bụng của Dương Tiểu Vy.
“Chỉ mới gần hai tuần cũng chưa thể nào xác minh được là con của Diệp Bằng, đợi đến em bé lớn lên một chút,cả nhà chúng tôi sẽ xét nghiệm. Nếu đúng là con của Diệp Bằng, tôi sẽ cho nó ly hôn với Lam Lam cưới cô về làm vợ”.
Mọi người nghe xong không ai là không bàng hoàng trước sự quyết định của bà nội. Lam Lam trợn to mắt nhìn bà nội như thể cô đang nghe lầm.
Lục Diệp Phong do dự bước lên.
“Mẹ! Sao mẹ lại… “
“Mẹ nói thật,không hề có ý nói cho qua chuyện. Nếu như theo lời Tiểu Vy nói cả hai đều là con của Diệp Bằng thì cô ta xứng đáng có một danh phận trong nhà họ Lục “. Bà nội đưa mắt nhìn về Lam Lam ” Còn về phần Lam Lam, xem như con bé và Diệp Bằng có duyên nhưng lại không nợ nhau”.
Lam Lam không biết nói gì trong lúc này, trái tim bỗng nhói lên khi bảo cô phải rời xa anh. Cô cũng không biết lời nói của bà nội là thật hay là giả. Phải chăng bà nội đang có kế hoạch gì không?
Nhưng lúc này nét mặt Dương Tiểu Vy bắt đầu tái mét,câu nói vừa rồi của bà nội không làm cho cô ta vui mà lại khiến trong lòng cô ta hiện lên sự lo sợ, tay chân cũng có phần run rẩy lên hơn nhiều.
Xét nghiệm…
Cô sợ hai từ này.Ánh mắt Dương Tiểu Vy liếc qua nhìn Thi Thi đang đứng bên cạnh Lục Diệp Văn. So với sự tin tưởng hoặc cấp bậc trong bệnh viện thì chị ta lớn hơn Giang Thâm rất nhiều. Cộng thêm chị ta làm khoa sản chắc chắn gia đình họ Lục sẽ nhờ đến chị ta.Nếu để chị ta tra ra được,e rằng mọi người cũng sẽ phát hiện A Vĩ cũng không phải là con của Lục Diệp Bằng nhanh thôi.
Cô phải nhanh chóng nghĩ ra cách ứng phó với tình hình xấu nhất.
Dương Tiểu Vy đang mải mê suy nghĩ thì không biết A Vĩ đang cầm thứ gì đó giơ lên trước mặt của Lam Lam.
“Tôi sẽ lấy đồ của mụ phù phù thủy đem cho cá ăn đây!”Nói rồi A Vĩ liền chạy nhanh ra ngoài.
Vật A Vĩ khiến Lam Lam chưa kịp phản ứng thì đã cứng họng, sắc mặt tái mét liền đuổi theo ngay lập tức.
Mọi người không hiểu nhưng cũng nhanh chóng đuổi theo hai người họ