“Được! Hôm nay phải uống sạch rượu Vi phủ. không say không thôi!”
Mọi người cười ồ lên cùng đi vào đại đường.
Tuy hôm nay là sinh nhật Tam Nương Vi gia. nhưng đấy chỉ là do muốn xung hỉ (* Theo tập tục Trung Hoa. khi trong nhà có ai bị bệnh, thì nên tổ chức lễ tiệc, việc vui để mang lại may mắn. và đuổi sự xui xẻo, bệnh tật đi.)5 cả Vi gia không ai thật sự nghĩ là tổ chức sinh nhật cho nàng, cũng không tổ chức yến tiệc riêng cho nàng. Hôm nay đại yến đãi khách, tất cả khách khứa đều ngồi chung. Ba trăm người hơn cùng ngồi trong một đại đường, rất ư náo nhiệt.
Dù là khách của Tam Nương hay là thành viên Thanh Nguyệt thi xã. phần lớn đều là nam nữ trẻ tuổi. Mọi người tính tình phóng khoáng, ai nấy đều tùy tâm sở dục. không bị lễ giáo trói buộc, rất nhiều nam nữ chung àn. nhất là khi những đại thi nhân này vừa đi vào, lập tức gây xôn xao trong đại đường. thậm chí rất nhiều nữ tử còn tự chạy đến để xin ngồi chung.
Lý Khánh An đi sau cùng, đi vào đại đường. Vừa quay mặt đi. lại bắt gặp Độc Cô Minh Nguyệt đang cùng vài nữ quyến đi về hướng này, nhưng lại không thấy Minh Châu.
Hắn dững bước lại, mìm cười chờ Minh Nguyệt đi lên. Minh Nguyệt cũng nhìn thấy hắn. nàng chần chừ một lát. nàng đã hồi phục lại tinh thần từ bi ai lúc trưa, trên mặt vẫn nở nụ cười nhàn nhạt, ánh mắt tĩnh lặng như nước.
“Lý Tướng quân, sao vẫn chưa đi vào?” Minh Nguyệt lễ phép hỏi.
Lý Khánh An nhỏ giọng nói: “Đợi lát chúng ta ngồi chung với nhau, được không?”
“Thôi!” Nàng cười nhạt: “Đợi lát ta sẽ ngồi chung Thôi Ỷ Vân. mời Tướng quân ngồi chung với người khác.”
Hắn đờ người ra. nghe khẩu khí Minh Nguyệt lạnh lùng như thế, hoàn toàn khác xa vừa rồi. Hắn lập tức thôi cười, chấp tay nói: “Vậy đã phiền Minh Nguyệt cô nương rồi!”
“Minh Nguyệt!”
Bỗng có người từ sau gọi nàng lại. khẩu khí rất là lo lắng. Lý Khánh An liếc ngang, là Quảng Bình vương Lý Thục. Hắn không khỏi cười thầm, xem ra hắn nghĩ nhiều quá rồi.
“Lý Tướng quân, vậy ta đi vào trước đây.”
Nàng không nói thêm lời nào, cúi mặt đi thẳng vào đại đường. Trong lòng hắn bỗng thấy buồn bực, nhưng rồi cũng chỉ lắc đầu đi vào đại đường theo chân mọi người. Trong đại đường đã rất ư náo nhiệt, nhưng tiếng cười tiếng hàn huyên xôn xao, mỗi thi nhân bên cạnh đều có một đám người hâm mộ.
Hắn chọn một chỗ trống ở hàng đầu. Đây là loại bàn hai người cùng ngồi, lúc này bên cạnh vẫn đang trống, tạm thời chưa ai ngồi. Trên bàn là trái cây vận chuyển từ miền nam. cùng bình rượu đầy. Hắn rót cho mình ly rượu, đấy là rượu nho đỏ, màu trong suốt, đúng là loại rượu nho thượng hạng. Vừa cầm rượu lên nhắp một ngụm, ánh mắt hắn lại không khỏi bắt đầu nhìn quanh tìm kiếm bóng hình của Minh Nguyệt.
Chẳng mất bao lâu. hắn đã tìm thấy nàng. Độc Cô Minh Nguyệt ngồi chung cùng Thôi Ỷ Vân. cũng ở hàng đầu. bàn bên cạnh nàng là Quảng Bình vương và em gái Lý Tư Y của hắn. và bên cạnh nàng còn có một nam tử khác mà hắn không biết mặt. có điều tên này có vẻ rất ư nhiệt tình với Minh Nguyệt. Da tên này rất trắng. trông ngoại mạo rất ư nho nhã. lúc chuyện trò cùng nàng, ánh mắt mới cháy bỏng làm sao.
Mắt hắn dần nheo lại. Hắn biết người này rồi. đấy là Thám hoa của năm ngoái Triệu Minh Thụy, Minh Châu từng nói là đương theo đuổi tỷ tỷ nàng mà hắn đã tham gia vào thi xã. chắc là tên này đây!
Lại nhìn Độc Cô Minh Nguyệt, nụ cười dịu dàng kiều diễm, có nói có cười với bọn họ.hoàn toàn khác xa thái độ xa lánh vừa rồi với hắn. Nghĩ lại, hắn không khỏi hừ một tiếng. Truyện “Thiên Hạ “
“Lý tướng quân, ta có thể ngồi cạnh người được không?” Bên cạnh hắn bỗng vang lên một tiếng nói ẻo lả.
Hắn quay đầu lại chỉ thấy một tiểu cô nương đang đứng cạnh hắn. Nàng không cao, hơi gầy, có má hơi nhọn, mũi nhỏ, mắt nhỏ, môi mỏng, tướng mạo bình bình, chỉ là da trắng tựa tuyết, xem thì vẫn được cái ưa nhìn. Nhìn ánh mắt đầy mong mời của nàng, hắn cũng chỉ gật gật đầu. rộng lượng nói: “Cô nương mời ngồi!”
“Đa tạ Lý tướng quân!”
Tiểu nương ngồi xuống liền nhấc bình rượu lên cười nói: “Lý Tướng quân, ta rót đầy cho người!”
“Đa tạ!” Hắn vội đưa ly cho nàng. “Đa tạ cô nương. ta còn chưa thỉnh giáo quý danh của cô nương!”
Tiểu nương rót đầy một ly cho hắn. ánh mắt chan chứa tình cảm nhìn hắn một lúc lại e thẹn, nhỏ nhẹ nói: “Nô gia họ Thôi, tên là Thôi Ngưng Bích.”
Ly rượu hắn đặt bên môi đứng lại.
Ngay lúc này, Minh Châu và Thôi Liễu Liều cười ha ha từ bên ngoài chạy vào. chỉ một thoáng, nàng đã nhìn thấy Lý Khánh An đang ngồi cạnh Thôi Ngưng Bích. Nụ cười trên môi nàng biến mất. nàng dỗi hờn quay lưng đi.
Độc Cô Minh Nguyệt lễ phép trả lời một số câu hỏi của Triệu Thụy Minh. Tên Triệu Thụy Minh này là Thám hoa của năm ngoái, xuất thân danh gia vọng tộc, tài văn chương xuất chúng, từng được tổ phụ nàng nhắm có ý chiêu làm cháu rể, chỉ tiếc là nàng lại không thích hắn chút nào. Không phải vì dáng dấp yếu đuối của hắn. chẳng qua là nàng cảm thấy sự giả tạo từ bên trong con người này. Hắn cứ mở miệng là không xua nịnh quyền quý, miệt thị người cầm quyền, nhưng trước khi hắn đến một ngày, hắn đã ủy thân nhập vào môn hạ của Hộ bộ thượng thư Trương Quân, tự xưng là người môn hạ họ Trường. thật không có chút chí khí.
Cũng chính vì việc này, tổ phụ cũng không còn miễn cưỡng nàng. không ngờ Triệu Thụy Minh cũng không chịu thôi, cứ tìm đủ trăm phương ngàn kế để tiếp cận nàng. thấy nàng không đếm xỉa. lại chạy đến gia nhập Thanh Nguyệt thi xã. Hôm nay hắn còn cứ quấn lấy nàng, khiến nàng khó chịu vô cùng.Lúc này, nàng đã không còn tâm trạng nghe hắn ba hoa nữa.
Nàng nhìn thấy Thôi Ngưng Bích đang tình tứ rót rượu cho Lý Khánh An. Kỳ thực, từ cuối mắt kẽ mi, ánh mắt nàng chốc chốc lại rơi vào người hắn. Nàng thấy Thôi Ngưng Bích muốn ngồi cạnh hắn. lòng nàng hồi hộp.
Không ngờ, Khánh An lại khoát tay mời Thôi Ngưng Bích ngồi, điều này khiến Minh Nguyệt thất vọng vô cùng. Khi Thôi Ngưng Bích tình tứ rót rượu cho hắn. hắn vẫn bình không đón nhận, lòng nàng không khỏi bi thê.
Không chỉ nàng, mà cả Lý Thục ngồi cạnh bên cũng bất bình, nếu không phải vì thân phận, hắn chắc đã đập bàn mắng Triệu Minh Thụy.
Lúc này, Triệu Minh Thụy bỗng nhìn Thôi Ỷ Vân cười nói: “Ỷ Vân cô nương, chúng ta đổi chỗ được không?”
Hắn chỉ chỉ phía sau: “Ta ngồi ngay sau lưng các nàng.”
Có người nguyện ý chặn lại nhiệt tình của Lý Thục với Độc Cô Minh Nguyệt, Thôi Ỷ Vân cầu còn không được, nàng đứng lên cười nhạt: “Được thôi! Triệu công tử mời ngồi.”
Minh Nguyệt hồi hộp, vội kéo tay Thôi Ỷ Vân lại. không ngờ Ỷ Vân đã sớm có đề phòng. nhanh nhạy lách ra phía sau. Triệu Minh Thụy đại hỉ, vội ngồi xuống cười nhẹ: “Minh Nguyệt, ngày hôm nay ta đã đợi rất lâu rồi!”
Hắn rất tự tin. tối nay chỉ cần hắn ngâm vài bài thơ hay. còn sầu không đoạt được lòng mỹ nhân?
Triệu Minh Thụy lại ngồi chung một bàn với Minh Nguyệt, điều này khiến Lý Khánh An đầu kia lửa giận đùng đùng, hắn đặt mạnh ly xuống bàn.
Thôi Ngưng Bích bị hắn làm giật mình. Vừa lúc này, Minh Châu cũng lẳng lặng chuồn vào. Mặt nàng đầy nụ cười tinh ranh, một tay chắp sau lưng. Nàng chạy đến sau lưng Thôi Ngưng Bính, thò tay ra bỏ hai thứ lên đầu Ngưng Bích. Bỗng nhiên, nàng la lên: “Ngưng Bích, đầu ngươi sao lại có sâu thế?”
Thôi Ngưng Bích hoảng quá ngẩng đầu, chỉ thấ một con gì đen ngòm đang đung đưa trước mắt nàng, hình như là một con sâu đầy gai. “Bạch!” rơi tạch xuống vai nàng. mềm mềm. lành lạnh. Đây là thứ bình sinh nàng sợ nhất.
Hãi quá. nàng cao giọng hét toáng lên. Tất cả quan khách ở đại đường đều đổ dồn vào nàng, chân nàng bủn rủn. ngất lịm đi.
Cả đại đường nháo nhào cả lên. những thị nữ hầu phục vụ của Vi gia hôm nay vội đi lên dìu nàng dậy, Minh Nguyệt lạnh lùng nói: ‘Thôi cô nương có thể đã bị bệnh, các ngươi còn không mau đưa cô nương ấy đi nghỉ?”
Thị nữ vội dìu nàng ra ngoài. Minh Châu thấy Thôi Ngưng Bích đã đi xa. mới phùng má ngồi xuống. miệng vẫn lẩm bẩm: “Ta đến muộn một bước mà dám cướp chỗ ngồi của ta!”
Khánh An cười nói: “Rốt cuộc đó là gì?”
“Sâu róm! Cũng không biết nàng ý bị dây vào lúc nào?”
Nàng tinh nghịch nhìn Khánh An chớp mắt. tay chỉ vào con sâu róm đen ngòm. bóp nhẹ một cái. hóa ra là một hình nộm bột mì.
“Cái tên tiểu gia hỏa này, toàn nghĩ thứ ranh ma!” Hắn cười.
“Muội có làm gì đâu? Là do tự nàng ấy vô liêm sỉ!” Nàng chỉ nhẹ về phía tỷ tỷ, nhỏ tiếng nói: “Lý đại ca. huynh đừng để bụng, tỷ tỷ ta rất ghét người đó. Tâm trạng tỷ giờ chắc đang xấu lắm. ta cũng không muốn tùy tiện đổi chỗ.”
“Không, việc thế này. ta sẽ khôngđể trong bụng.”
Trên miệng tuy nói thế, nhưng trong lòng hắn vẫn bực bội vô cùng. điều quan trọng là Minh Nguyệt không để hắn vào lòng. Lạnh lùng như thế. Hắn nhìn sang Lý Bạch thấy giờ đã đổi thành ly to, vội khoát tay tỏ ý với thị nữ: “Mang chai rượu cho ta.”
Một thị nữ đã mang chai rượu đến cho hắn. hắn rót đầy thì cũng hết cả bình rượu. Hắn đặt mạnh bình rượu xuống. “Rượu ít quá. cho ta một bình to!”
Nói xong, hắn nốt cạnh chai rượu đầy. Nheo mắt. thấy Lý Bạch đang cười to: “Thái Bạch huynh, có muốn đọ tửu với ta một phen?”
“Hào tình Lý tướng quân, ta chấp nhận!”
“Chư vị. hãy nghe ta một câu!” Vi Tang cầm ly rượu lên cười nói. trong đại đường bỗng yên tĩnh lại.
“Có rượu không có thơ làm sao vẹn toàn, ta xem chư vị phần lớn đều là người thi xã. hay chúng ta mời mấy vị đại thi nhân tức cảnh phú một bài thơ, mọi người thấy sao? ”
Mọi người nghe xong đều vỗ tay nói hay, mấy vị thi nhân vội thác từ. đều nói không chuẩn bị. Lý Thục đứng lên. tay cầm một cây trâm hoa cười nói: “Nếu mọi người khách sáo, hay chúng ta đánh trống chuyền hoa. Cây trâm hoa này trong tay thi nhân nào, thì người đó sẽ phú thơ, mọi người thấy sao?
“Cách hay!”Mọi người cùng hô lên. các vị thi nhân nhìn hoàng trường tôn đã lên tiếng; chỉ đành nhận lời.
Lý Thục lấy một cái trống nhỏ ngoài cửa. gõ hai cái cười nói: “Vậy để ta gõ trống.”
Tiếng trống bắt đầu “đùng!”: “đùng!” vang lên. càng lúc càng dồn dập, cây trâm hoa thoáng chốc đã truyền vội qua bàn của mấy thi nhân. Tiếng trống bỗng nhiên dững lại. trâm hoa giờ đã ở trên bàn Vương Xương Linh.
“Được! Vậy ta sẽ làm một bài thơ!”
Vương Xương Linh không từ chối đứng lên. cao giọng nói: “Trận chiến cuối năm ngoái ở Thạch Bảo thành khiến ta nhiệt huyết tràn trề, cũng khiến ta suy nghĩ rất nhiều, hôm nay chúng ta có Lý tướng quân ngồi đây, vậy ta sẽ làm một bài thơ về trận chiến thành Thạch Bảo, để tạng cho tất cả tướng sĩ Đại Đường đã tham chiến.”
Hắn trầm ngâm một lúc, liền từ từ ngâm nga: “Thanh Hải trường vân ám Tuyết Sơn. cô thành dao vọng Ngọc Môn quan. Hoàng sa bách chiến xuyên kim giáp, bất phá Lâu Lan chung bất hoàn.”
Tiếng vỗ tay của mọi người vỡ ầm khắp đại đường. Lý Thục trỏ ngón tay cái lên: ‘Thanh Hải. cô thành. Đây đúng là bài thơ kinh điển về trận chiến Thạch Bảo thành. Ngày mai nhất định truyền khắp cả Trường An.”
Lúc này, Lý Bạch đứng dậy cười nói: “Ta mấy hôm trước cũng có việt một bài thơ, cũng là bài thơ về Thạch Bảo thành, hay ta cũng dâng cho mọi người cùng nghe.”
Đại thi nhân Lý Bạch đòi dâng thơ, cả đại đường im phăng phắt, vô số cặp mặt kỳ vọng nhìn hắn.
Lý Bạch nốc cạn lỵ rượu trong tay, từ từ ngâm: “Vạn lý phủ vân quyến bích sơn. thanh thiên trung đạo lưu cô nguyệt, cô nguyệt tang lãng hà hán thanh, bắc đấu thác lạc trường canh minh. Hòa dư đối tửu dạ tương bạch, ngọc sường kim tinh băng tranh vinh. Nhân sinh phiêu phách bách niên nội, thả tuy cam xướng vạn cổ tình.”
“quân không thể học Thi Ca. đao ngang Thanh Hải đêm dắt đao, tây đồ Thạch Bảo đạo tử bào. Ngâm thi làm phú cửa số tây, vạn lời không đáng ly nước lả. thế nhân nghe thế đều quay lưng. như thể gió đông qua tai ngựa.”
Tất cả mọi người đều ngỡ ngàng, không thể học Thi Ca, đao ngang Thanh Hải đêm dắt đao, tây đồ Thạch Bảo đoạt tử bào. Lý Bạch cố nhiên dám châm biếm Ca Thư Hàn. Cao Thích đằng sau sầm mặt không vui,trầm giọng nói: “Thái Bạch huynh, bài thơ này không ổn!”
Lý Bạch khinh miệt cười giễu: “Ai ai cũng nói sự tích anh hùng thành Thạch Bảo, ta chỉ nhìn thấy xương trắng chất đầy dưới thành, nghe hay không nghe, là tùy chư vị, nói hay không nói, lại là việc của Lý Bạch ta.” Truyện “Thiên Hạ “
Nói xong, hắn cao ngạo ngồi xuống, trong đại đường không khí ngại ngùng. Lúc này, Lý Thục cười khàn: “Chúng ta tiếp tục vỗ trống.”
Tiếng trống lại lần nữa vang lên. Lý Thục vừa gõ, vừa liếc Lý Khánh An. Hắn phát hiện ánh mắt Minh Nguyệt vừa rồi đều dõi theo Lý Khánh An. Thế mới hiểu ra, hóa ra ngườiMinh Nguyệt thích lại là Lý Khánh An. huống chi nàng có thể lạnh lùng thế, hóa ra là hắn! Trong lòng Lý Thục đố kỵ.
Khánh An đã uống liền ba chung rượu. Hắn thấy Triệu Minh Thụy chốc chốc lại nói cười gì đấy cùng Minh Nguyệt. Còn nàng chỉ cười nhạt, thỉnh thoảng ngẩng đầu nhìn hắn nói câu gì đấy, điều này khiến Lý Khánh An trong lòng tức giận vô cùng.
Lúc này, Minh Châu bỗng nhỏ tiếng nói: “Lý đại ca, cây trâm đang trên bàn huynh kìa, sau huynh không truyền đi!”
Tiếng trống đột nhiên dững lại, tất cả mọi người nhìn sang hắn. Khánh An thế mới phát hiện, cây trâm hoa lại nằm trên bàn mình.
chỉ nghe Lý Thục cao giọng cười nói: “Không ngờ Lý Tướng quân chúng ta cũng nguyện ý đóng góp một bài thơ, nghe danh tướng quân văn võ song tài đã lâu. chúng ta hôm nay đúng là phải rửa tai xin nghe, mọi người vỗ tay cổ vũ nào.”
Trong đại đường lại tràn ngập tiếng vỗ tay. Khánh An từ từ cầm trâm hoa lên liếc nhìn Lý Thục một cái, chỉ thấy trên mặt hắn toàn vẻ đắc ý, với sự giễu cợt đầy trong mắt. Hắn nhìn Triệu Minh Thụy, chỉ thấy mép hắn hơi nhếch, nói câu gì đó với Minh Nguyệt, và cả ánh mắt đầy lo lắng của nàng nhìn Khánh An.
Lúc này, Vương Xương Linh đằng sau đứng lên nói: “Ta sẽ làm một bài thơ cho Lý Tướng quân.”
cả đại đường cười ồ lên. Hóa ra tên Lý Khánh An này chỉ là một tên thô lỗ vô học, hắn khoát tay cười nói: “Cảm tạ ý tốt của Thiếu Bá huynh, ta cũng ngâm một bài, để góp vui chút cùng mọi người.”
Hắn đứng lên: “Nếu như nói ở Thạch Bảo thành, vậy ta sẽ làm một bài thơ về Thạch Bảo thành, có nơi thô sơ, xin mọi người bỏ qua.”
“Lý đại ca. ngươi uống nhiều rồi!” Minh Châu nhỏ tiếng nói.
“Ta không uống nhiều, mọi người hãy nghe đây!”
Hắn trầm ngâm một lúc, phảng phất như vừa nhìn thấy lại thảm cảnh ba ngàn huynh đệ chết thảm, trong lòng phẫn uất vô cùng.
Hắn nghĩ ra một bài danh thơ thiên cổ, liền từ từ ngâm: “Thề quét Hung Nô không màn thân, ba ngàn chiêu cảm phủ trận Hồ, thương thay Thạch Bảo xương chất thành, nghi là xuân khuê chiêm bao về.”
cả đại đường im phăng phất, tất cả mọi người lại lần nữa bị bài thơ này của Khánh An làm ngỡ ngàng. Mỗi người trong họ đều ngẫm nghĩ lại tình cảnh bài thơ. Ba ngàn quân Đường tắm máu phẫn chiến Xích Lĩnh, khi bọn họ chết hóa thành cốt trắng, chỉ thương là vợ con ở nhà đêm mong ngày nhớ chờ đợi họ quay về đoàn tụ.
Không biết ai đã vỗ tay trước. Trong đại đường bỗng vỡ ầm tiếng vô tay, tiếng reo hò không dứt. Cả Minh Nguyệt cũng ngạc nhiên nhìn hắn. mà không khỏi vỗ tay, reo lên nhỏ tiếng: “Nghi là xuân khuê chiêm bao về, sao hắn lại nghĩ ra được cơ chứ.”
Trong mắt Triệu Thụy Minh đầy sự ganh ghét. Hắn vừa ngâm liền ba bài thơ, tả hết phong hoa tuyết nguyệt tối nay, tự cho mình là phong lưu, không ngờ Lý Khánh An bài này vừa ra, lại khiến hắn càng tỏ ra mỏng manh, khiến Minh Nguyệt động lòng.
Khánh An ngẩng đầu lên trời cười to. trong lòng toàn sự đắc ý: “Bà nội nó, lão tử đâu nói đây là thơ mình viết đâu!”
Hắn đã uống bốn chung rượu, men say xông lên, hào tình trong lòng lại bộc phát, bền cao giọng nói: “Người tòng quân, sao có thể chỉ văn không võ,hãy để ta!”
Hắn lại rốt đầy một chung rượu, rút kiếm dài ra đi vội ra giữa đường. Cây kiếm dài trong tay vừa động. kiếm dài phi vũ tựa du long, sát khí lẫm liệt. Hắn một tay giơ tay nốc cạn mỹ tửu. ngẩng cao đầu lại tiếp tục: “Say khướt khêu đèn ngắm kiếm.mộng về còi rúc liên thanh, tiệc mở lộc khao đều quân tướng.đàn sáo lừng vang khúc quân hành.sa trường thu điểm binh” (* Sưu tầm trên mạng).
Hắn ngâm một câu. xung quanh lại vang tiếng reo hò, chỉ thấy thanh kiếm dài của hắn vừa rút ra, như mây trôi nước chảy, hàn quang thâm thâm, khiến mọi người hoa mắt.
Lúc này, Triệu Thụy Minh bĩu môi, giễu cợt nói: “Hóa ra là câu dài ngắn, chỉ chút bản lãnh này mà cũng dám giờ ra?”
Minh Nguyệt không nhịn được, trách: “Triệu công tử. hắn có thể ngâm câu dài ngắn, nhưng còn công tử liệu có thể đi liều mạng nơi Thạch Bảo thành?”
Triệu Thụy Minh bỗng chốc đỏ mặt. hắn có phần mất mặt, đạp mạnh bàn gào lên: “Minh Nguyệt cô nương, cô nương nói chuyện khách sáo chút!”
Khánh An trợn mắt. ánh mắt lẫm liệt của hắn quét qua, nốc cạn nốt rượu. Hắn phóng khoáng vứt chung rượu đi. phát cuồng ngâm nga: “Ngựa phóng tựa bay, cung như sấm chớp huyền kinh.”
Hắn bỗng quay mình rút trường kiếm ra. kiếm thẳng quán nhật, đương chém về bàn của Triệu Minh Thụy, bàn của Triệu Minh Thụy và Độc Cô Minh Nguyệt bị chém đứt đôi. “Crắc!” một tiếng, bàn bị bổ làm đôi, hai người không thể ngồi chung bàn nữa. Triệu Thụy Minh sợ quá mặt trắng bệch, toàn thân run lẩy bẩy. cả đại đường lại một phen kinh thán.
Lý Khánh An hướng trời cười to, bỏ kiếm vào bao lại, và ngâm câu còn lại: “Thành toàn sự thiên hạ quân vương, dành lại tiếng hậu thế sinh thời, đáng thương thay kẻ đầu bạc!