Tiểu Hạnh liền đi ngay, Hàn Nhi bưng chậu nước lạnh tới để trên bàn, đỡ Đàm Nhu dậy ngồi lên ghế, chậu đựng những thứ bẩn thỉu kia, Hàn Nhi liền để xuống dưới bàn.
Đàm Nhu hai tay bám chặt vào chậu nước, hơi thở gấp gáp, Hàn Nhi vừa xoa nhẹ lưng vừa chấn an.
” Thuốc vừa rồi ta cho muội uống có tác dụng để muội nôn hết mấy thứ dơ bẩn ra khỏi người, như vậy muội sẽ khoẻ lại được vài tháng, sau nữa muội sẽ yếu dần, tà dược này về sau sẽ dày vò muội rất nhiều, ta nói như vậy muội sẽ tự biết sắp xếp, người muốn gặp thì hãy cứ gặp đi, đời người chỉ có vậy thôi.”
Đàm Nhu thở hổn hển, chuẩn bị lại thêm một lần nữa, Tiểu Hạnh đi xuống bếp sai người nấu cháo liền đi về lại, về đến cửa phòng liền đụng ngay người đó, người đó đứng trước cửa phòng Đàm Nhu tháo mặt nạ ra muốn đưa tay ra đẩy cửa đi vào liền bị Tiểu Hạnh gọi lại.
” Khoan đã.”
Hàn Nhi và Đàm Nhu ở trong phòng cũng nghe được liền giật mình, Đàm Nhu đảo mắt nhìn quanh, Hàn Nhi cẩn trọng đứng tránh xa cánh cửa ra.
Tiểu Hạnh ở bên ngoài đi tới, thấy người ngày mặt mũi sáng sủa, đường nét thanh tú anh tuấn, người còn mặc y phục vải lụa quý, đoán là người không tầm thường liền hành lễ.
” Công tử.”
Người đó còn tưởng có chuyện gì, vừ thấy Tiểu Hạnh hành lễ chàng ấy liền quay mặt đi, tiếng ho trong phòng lớn vang ra ngoài, chàng ấy không chút nể nang nào mà đẩy cửa đi vào.
Tiểu Hạnh hốt hoảng.
” Ấy, công chúa.”
Hai cánh cửa mở toang ra, Hàn Nhi giật mình lùi lại, Đàm Nhu đứng lên hai tay chống trên bàn giữ người, nàng cúi đầu xuống nôn lần nữa.
Đợt này đi ra toàn là tơ máu, Đàm Nhu không còn biết gì nữa, nàng chỉ biết bản thân buồn nôn mà thôi.
Tiểu Hạnh nhanh chân đi vào đẩy chàng ấy, Hàn Nhi còn tưởng bản thân nhìn nhầm, đây chẳng phải là Chiêu Phong sao, Chiêu Phong bị Tiểu Hạnh đẩy cũng không nhúc nhích.
Hàn Nhi kéo Tiểu Hạnh lại, Chiêu Phong đứng chắn ngang cửa, đứng sau Đàm Nhu nhìn nàng cúi người nôn thốc nôn tháo như vậy liền không tin vào mắt mình.
Hàn Nhi nhìn Chiêu Phong đứng hình rồi lại đành kéo người đi vào, đóng cửa lại.
” Sao tên tiểu tử nhà ngươi lại đến đây vậy.”
Tiểu Hạnh lo cho Đàm Nhu liền đi đến lấy khăn tay mới của mình lau miệng cho nàng, Đàm Nhu tò mò là ai liền xoay người ra sau, nàng ngồi đó ngước mắt lên nhìn người trước mặt mình, khuôn miệng nhỏ nhợt nhạt mấp máy.
” Chiêu Phong, là chàng sao?”
Chiêu Phong cứ nghĩ sẽ gặp lại Đàm Nhu trong bộ dạng khoẻ mạnh, vui vẻ chạy nhảy trước kia của nàng, tưởng đâu lựa chọn của nàng ấy vui vẻ mạnh khỏe thì lại thấy Đàm Nhu khổ sở ở đây yếu ớt chống lại bệnh tình như vậy.
Hàn Nhi vừa hỏi chuyện vừa rồi chàng ấy cũng không nghe thấy, Tiểu Hạnh mặt lạnh hướng ánh mắt không vui nhìn chàng ấy, chàng ấy cũng không để ý, trong mắt chàng chỉ có Đàm Nhu.
Chiêu Phong không kìm lòng được liền đến ôm lấy nàng, Đàm Nhu bé nhỏ của chàng ấy đã nằm gọn trong lòng chàng ấy rồi, Hàn Nhi sợ Tiểu Hạnh hành động lỗ mãng liền kéo Tiểu Hạnh lại.
Đàm Nhu cười khổ.
” Chiêu Phong, ta thật sự không muốn gặp chàng trong bộ dạng thảm hại này, như vậy ta không xinh đẹp.”
Chiêu Phong nói nhỏ.
” Ta rất nhớ nàng.”
Đàm Nhu lại khổ sở lên tiếng, giọng nàng khàn khàn.
” Chàng không trách ta sao.”
Chiêu Phong rúc vào cổ nàng, cảm nhận hơi ấm của nàng, Hàn Nhi thấy Đàm Nhu đã ho và nôn mấy tràng rồi liền bảo Tiểu Hạnh đưa chậu nước bẩn đó ra ngoài, chỉ để lại chậu nước ấm và khăn mặt thôi.
Hàn Nhi cũng đi ra ngoài, lúc huynh ấy đóng cửa liền nói.
” Cho hai người không gian riêng nói chuyện đó, tranh thủ đi.”