Dân làng nghe thấy tiếng kêu gào liền thức dậy chạy đến xem xét, khi nhìn thấy Đinh phụ Đinh mẫu nằm dưới nền nhà máu chảy lênh láng không rõ sống chết liền bị dọa sợ một trận, lại bất ngờ bị Đinh Tráng nhảy từ góc tối ra tập kích.
Cũng cùng lúc đó, một vài nơi trong làng cũng truyền đến tiếng kêu gào thảm thiết, những người được chọn làm thử nghiệm của du sĩ cũng bắt đầu điên cuồng tấn công dân làng, ăn thịt uống máu lây truyền Thực Cốt Trùng.
Đêm hôm đó chính là đêm địa ngục đối với bọn họ!
“Ta không thể nào quên được những hình ảnh đáng sợ đó! Chính bản thân ta đã làm những chuyện điên rồ không thể nào chấp nhận nổi…” Hai vai Đinh Tráng run rẩy, hốc mắt đỏ lên vì phẫn nộ cùng hối hận, gân xanh trên trán thi nhau nổi nên, hai bàn tay siết chặt đến chảy máu.
Có lẽ không chỉ riêng một mình hắn mà chín người khác cũng nghĩ như vậy!
Lòng tin chân thật của họ đổi lại chính là sự lừa dối, sự tàn phá và nhẫn tâm của đối phương, khiến bọn họ tự tay đẩy những người yêu thương, quan trọng nhất lòng họ đi vào tử lộ*!
*tử lộ: đường chết.
Cả làng sau khi bị lây nhiễm Thực Cốt Trùng đều bắt đầu kêu gào, cảm giác cơ thể trống rỗng đói khát, muốn nhanh chóng có thể ăn cái gì đó cho thật no!
Cứ như vậy, toàn bộ dân làng điên cuồng càn quét trong làng một lượt, sau khi xác nhận hết thức ăn mới tụ lại như những con rối, tiến về phía thành Phong Dương.
Trong không gian im ắng khe khẽ phát ra tiếng khóc đè nén, thút thít tràn đầy đau đớn, hối hận cùng tuyệt vọng.
Hàn Băng hạ ánh mắt xuống, nhìn vào kim châm bạc mỏng manh đang cầm trong tay, hàng mi dài che đi ánh sáng trong mắt, không để người khác nhìn ra nàng đang nghĩ gì.
Cứ ngỡ rằng bọn họ là những điểm mấu chốt trong một âm mưu lớn, lại không ngờ bọn họ chỉ là quân cờ bị lợi dụng, vừa ngu ngốc vừa tội nghiệp.
“Thần y, xin ngài hãy cứu bọn họ! Lỗi là do chúng tôi, bọn họ chỉ bị liên lụy vô cớ, họ không có lỗi gì cả!” Đinh Tráng dập đầu với Hàn Băng.
“Đúng vậy, thần y! Đinh ca kể toàn bộ là sự thật, lỗi là do chúng tôi! Xin hãy cứu những người còn lại!” Một phụ nhân trong mười người lên tiếng.
“Thần y! Cầu xin ngài..”
“Cầu xin thần y, xin hãy..”
Nhất thời, vô số tiếng khóc than vang lên, hướng về một hướng duy nhất mà bái lạy.
Hàn Băng nhíu mày nhìn cảnh tượng này, trong lòng có chút khó chịu. “Đừng quỳ lạy nữa. Ta không thích ai bái lạy ta cả!”
Mặc dù có chút ồn ào nhưng lời nói của nàng, bọn họ lại nghe vô cùng rõ ràng, động tác gập người cũng dừng lại, chỉ dùng ánh mắt cầu xin hướng về Hàn Băng.
Hàn Băng thở dài một hơi rồi đứng dậy, bắt đầu châm cứu cho từng người một. Trong đầu lại liên tục nghĩ đến phương pháp có thể chữa trị nhanh hơn.
Liệu lấy độc trị độc có thành công hay không?
Châm cứu xong cho người thứ ba, Hàn Băng liền dừng tay lại, đi về nơi đặt thau đồng chứa Thực Cốt Trùng, yên lặng suy tính.
Trong mỗi thau đồng, Thực Cốt Trùng vẫn đang núc nhúc bò tới bò lui, cũng có một số con đang tấn công và ăn thịt đồng loại để tăng sức mạnh.
Híp lại đôi mắt sắc, Hàn Băng di chuyển tới chậu đồng chỉ còn ba con Thực Cốt Trùng.
Cổ trùng Thực Cốt trong thau trắng đều mập mạp, so sánh với những thau khác thì lớn hơn không ít, hẳn là đã hoàn thành xong quá trình cắn nuốt đào thải, trở thành một trong những tinh anh cổ trùng.
Hàn Băng bê một chậu đồng đầy những Thực Cốt Trùng mới bị ép ra ngoài, trực tiếp đổ vào trong thau chứa tinh anh Thực Cốt, chờ đợi kết quả phán đoán.