– Gừ!
Âm thanh vang vọng, sau đó chậm rãi quay người, dáng khoẻ mạnh, vẫy đuôi biến mất trên đỉnh núi.
Đường Nghi đột nhiên phi thân lên, tung người một cái bay xuống cách đó trăm trượng, bay thẳng về phía đỉnh núi Kim Mao Hống biến mất.
– Chưởng môn, quay về!
Đường Tố Tố gương mặt tức giận gào thét, bà ta biết Đường Nghi muốn đi tìm ai. Đường Tố Tố lách mình muốn đuổi theo khuyên Đường Nghi về nhưng La Nguyên Công bên cạnh đã chụp lấy cánh tay, giữ chặt bà ta lại.
La Nguyên Công biết bà ta hận vị kia nhiều chừng nào, khẽ thở dài:
– Sư muội, bất kể nói thế nào, hắn ta giúp Thượng Thanh tông hóa giải một trận đại kiếp, về tình về lý đều nên tạ ơn người ta một tiếng.
Gương mặt Đường Tố Tố căng cứng…
Đường Nghi không thèm để ý đến tiếng gào thét của Đường Tố Tố, bay người lên đỉnh núi nhìn quanh. Kim Mao Hống chạy trong núi rừng mà nhanh như giẫm trên đất bằng, cơ thể lách mình vào trong rừng sâu. Đường Nghi lập tức lách mình đuổi nhanh theo, chạy về phía Kim Mao Hống biến mất.
Một lát sau, bên cạnh một dòng suối giữa núi thấy Kim Mao Hống đang ngâm bộ lông của mình rồi lắc người vung nước một cái. Trên tảng đá lớn bên khe suối có một hán tử lôi thôi, ngồi khoanh đùi, tay cầm bình rượu ngửa mặt lên trời ừng ực rót rượu vào miệng. Không sai, không phải uống rượu mà là rót rượu vào miệng. Rượu vẩy lên trên mặt, Kim Mao Hống giũ người bọt nước tung tóe trên người ông, có lẽ còn tung tóe vào trong miệng nhưng ông cũng mặc kệ, vẫn tiếp tục uống.
Ông buông vò rượu xuống ợ một cái, mắt nhìn thẳng về phía Đường Nghi đáp xuống trước mặt, mỉm cười.
Gặp lại người này, Đường Nghi khó có thể tin được. nam tử nho nhã áo trắng như tuyết, phong thân như ngọc, toàn thân là thi từ ca phú vậy mà lại lôi thôi thế này, mái tóc rối bời dính vụn cỏ, dường như đã nằm trên bụi cỏ, râu ria rối bời, vết bẩn trên mặt đã chứng minh không biết đã bao lâu rồi không rửa mặt, y phục trên người hẳn không phải là màu sắc vốn có, do quá bẩn lâu ngày chưa giặt nên hỗn hợp thành một màu đen đậm nhạt.
Nhớ lại cảnh đối phương dạy mình học tập khi còn bé, lại đối chiếu với tình hình đối phương bây giờ, Đường Nghi cảm thấy không biết nên nói sao cho phải.