Oành!
Sau một quyền, tấm chắn nguyên lực của Liễu Quân Thiên phảng phất như nước làm phá nát, trọng quyền đánh lên mặt của hắn, đánh bay hắn đi, nhưng một ánh sáng yếu ớt hiện lên, lại có một âm thanh thở dài từ trong cơ thể của Liễu Quân Thiên phát ra, mang theo uy thế chí cao không cách nào hình dung, để Vương giả nơi này mỗi người hai chân như nhũn ra, muốn té ngã.
Đây là nghiền ép trên tầng thứ sinh mệnh, lại như Hằng Hà Cảnh và Tinh Thần Cảnh, Sáng Thế Cảnh và Hằng Hà Cảnh.
Liễu Quân Thiên té xuống đất, nhưng chỉ là gò má sưng đỏ mà thôi, không chết.
Cái này rất khó mà tin nổi, bởi vì cú đấm này của Lăng Hàn cực kỳ nặng, hoàn toàn không có bảo lưu, đừng nói Liễu Quân Thiên chỉ là trung cực vị, ngay cả Cực Cảnh đỉnh cao ăn một quyền như thế cũng phải nổ tung.
Dù sao, không phải mỗi người đều nắm giữ thể phách biến thái như Lăng Hàn, một khi đánh tan tấm chắn nguyên lực, vậy thân thể là phi thường yếu đuối.
Mọi người cũng kinh ngạc không thôi, lần này không phải bởi vì Lăng Hàn mạnh mẽ, mà là tiếng thở dài kia, để linh hồn mỗi người bọn họ phát run.
– Đây là uy thế của Sáng Thế Cảnh, nhất định đúng!
Có người chắc chắn nói.
Có thể làm ra phán đoán như vậy cũng không ngạc nhiên, nơi này có rất nhiều người đến từ tinh vực cực lớn, thậm chí có đồ tử đồ tôn của Thánh Nhân, tự nhiên hiểu rõ khí tức của Thánh Nhân.
– Ta rõ ràng, đây là thủ đoạn của Nhiên Đăng Thánh Nhân!
– Không sai, lúc trước Nhiên Đăng Thánh Nhân rất xem trọng Liễu Quân Thiên, ở trên người hắn lưu lại một đạo khí tức cũng không kì lạ.
– Không hổ là thủ đoạn của Thánh Nhân, cứu hắn một mạng.
– Có điều, chỉ có thể bảo đảm tính mạng một lần.
Mọi người châu đầu ghé tai, nghị luận sôi nổi.
Lăng Hàn có thể xông lên bổ thêm một quyền, hoặc lấy Tiên Ma Kiếm thu lấy tính mạng của Liễu Quân Thiên, nhưng Nhiên Đăng Thánh Nhân đã “đứng ra”, nếu như hắn lại ra tay, chẳng khác gì là đối nghịch Nhiên Đăng Thánh Nhân.
Hắn bây giờ, vẫn không có tư cách này.
Cũng được, tạm tha Liễu Quân Thiên một mạng, thuận tiện cho Thánh Nhân chút mặt mũi
Ở Thần Giới, trời đất bao la, Thánh Nhân to lớn nhất.
Thánh Nhân rất ít cho người ta mặt mũi, có khả năng cho Thánh Nhân mặt mũi, vậy khẳng định càng ít.
Bởi vậy, trong lòng Lăng Hàn cũng đắc ý một chút, nhưng chỉ là như vậy, nếu như thực lực của hắn còn có thể mạnh hơn, vậy hắn có thể thích làm gì thì làm, không cần bởi vì kiêng kỵ Nhiên Đăng Thánh Nhân mà cố ý nể tình.
Thực lực a thực lực, tất cả chung quy là phải dựa vào thực lực nói chuyện.
Tất cả mọi người thất thanh, ở đây, tuy Liễu Quân Thiên không phải cảnh giới cao nhất, nhưng Vương giả cấp hai là cao nhất, chuyện này ý nghĩa là thực lực của hắn đánh nhau cùng cấp mạnh nhất. Nhưng ở trước mặt Lăng Hàn, hắn hầu như là bị miểu sát, so sánh liền có thể nhìn ra Lăng Hàn khủng bố.
Cái tên này, cũng quá biến thái đi.
Liễu Quân Thiên bò dậy, thất hồn phách lạc.
Hắn sớm biết Nhiên Đăng Thánh Nhân ở trên người hắn lưu lại một đạo khí tức, ở trong lúc nguy cấp có thể bảo đảm hắn một mạng, cái này vừa là một loại bảo vệ với hắn, đồng thời cũng là một thử thách. hắn đã từng tràn đầy tự tin, thời điểm bái vào Tinh Sa Vũ Viện, tia khí tức kia nhất định vẫn còn.
Nhưng hiện tại, phần tự tin này của hắn tan vỡ.
Đạo khí tức kia biến mất rồi, hắn để Nhiên Đăng Thánh Nhân thất vọng, cũng ý nghĩa hắn “chết” một lần.
– Hai mươi năm sau Vũ Viện thi đấu, ta sẽ trở về đánh bại ngươi!
Liễu Quân Thiên ném câu nói này xong, cũng không quay đầu lại mà đi xuống núi.