Vệ Dịch Đức và Lục Kính Tùng liếc nhau một cái, lập pho tượng cho Huyền Thiên, bọn họ nghĩ hẳn là nên làm. Nhưng đem pho tượng của hậu bối như Huyền Thiên lập được so với bọn hắn còn muốn cao lớn hơn, cũng khiến cho trong lòng bọn họ có một chút cảm giác vi diệu.
Nhưng Huyền Thiên công lao to lớn bày ở đó, tuy rằng trong lòng có chút vướng mắc, tự nhiên sẽ không nói ra.
Ngay cả Chuẩn Đế cũng đã mở lời, việc này rất nhanh liền đưa ra quyết định.
Huyền Thiên trở thành người có công lao lớn nhất đánh một trận này, được tuyệt đại đa số Nhân Tộc cường giả xưng là Nhân Tộc đệ nhất anh hùng.
Tuy rằng Huyền Thiên cũng không có để ý tới danh hào này, nhưng trong lòng cũng rõ ràng, xưng hào này đại biểu hắn đối với Trung Châu Nhân Tộc có cống hiến cực lớn. Ngày sau nếu có người chủ ý lên Thánh Đỉnh của hắn, đã có thể phải suy nghĩ một chút.
Mưu hại Nhân Tộc anh hùng, cho dù là Kiếm Đế thế gia, đều sẽ bị mọi người trách mắng, đồng thời, sẽ bị Kiếm Đế thế gia khác chống lại.
Như vậy, tính an toàn của hắn lớn hơn rất nhiều.
Đương nhiên, chỉ là tính an toàn ở bên ngoài, nếu có người muốn mưu đoạt Thánh Đỉnh của hắn, có khả năng sẽ ngầm xuất thủ đánh lén.
Huyền Thiên không có ở trong Thập Vạn Đại Sơn quá lâu, cùng với bốn vị Chuẩn Đế trò chuyện vài câu, liền cùng đám người Yến Cô Thành trở lại Tịch Dương Lâu mà đến.
Một trận chiến này, Tịch Dương Lâu tổng cộng đến chín vị Hoàng Giả, vẫn lạc một vị, Vương giả càng là vẫn lạc hơn mười vị.
Trong lúc đại chiến, mạng người như cỏ rác, cho dù là Hoàng Giả, vậy cũng là nói vẫn lạc liền vẫn lạc.
Nhưng một trận chiến này chung quy là thắng. Ma tộc Ma tộc càng thêm thảm trọng, do đó, tâm tình mọi người thật đúng là bị tâm tình thắng lợi ảnh hưởng, tương đối hưng phấn.
Dọc theo đường đi, Tịch Dương Lâu Hoàng Giả tự nhiên là đối với Huyền Thiên xuất hiện, tán dương không ngừng, không quá bao lâu thời gian, liền ra khỏi Thập Vạn Đại Sơn. Nửa canh giờ sau, Dương Thành xuất hiện trong đường nhìn tại tiền phương.
Đám người Huyền Thiên, Yến Cô Thành trực tiếp hướng tới bên cạnh trong Tịch Dương Lâu, phi hành đi.
Vừa mới tới gần Tịch Dương Thành, còn cách Tịch Dương Lâu có hơn hai mươi dặm, đột nhiên một cổ từ dâng trào đến cực điểm từ trong Tịch Dương Lâu lao tới.
Đông….đông….đông….từng thanh âm giống như tiếng gõ trống vang lên, một thanh y lão giả từ trong Tịch Dương Thành đi ra, tựa hồ trong hư không có tòa bậc thang, từ từ lên cao, đạp khoảng không hướng phía đám người Huyền Thiên đi tới.
Lão giả này tóc hơi trắng bạc, nói rõ tuổi tác của hắn đã rất cao.
– Khí tức thật cường đại, là một vị Chuẩn Đế!
Huyền Thiên và Yến Cô Thành liếc nhau, bốn phía hư không thập phần kiên cố, bị trói buộc, không thể hư không thuấn di được.
Khi song phương thực lực thua kém quá lớn, cường giả tinh thâm Không Gian Áo Nghĩa có thể trực tiếp trói buộc hư không, không cần dựa vào trận pháp gì cả.
Lão giả này không phải một trong số năm vị Chuẩn Đế tham gia đại chiến kia, nếu Trung Châu không có ẩn dấu Chuẩn Đế, như vậy hẳn là Hoàng Phủ thế gia Chuẩn Đế — Hoàng Phủ Lưu Xiển.
Các thế lực lớn của Nhân Tộc cỡ như Hoàng Phủ thế gia giải thích là Hoàng Phủ Lưu Xiển đang ở trong bế sinh tử huyền quan, do đó không thể đến đây tham chiến.
Thế nhưng nếu lão giả trước mắt này là Hoàng Phủ Lưu Xiển, vậy hắn cũng quá vô liêm sỉ.
Chiến trường Thập Vạn Đại Sơn, cách Tịch Dương Lâu bất quá hơn ba mươi vạn dặm, lấy tốc độ của Chuẩn Đế, thời gian non nửa khắc là có thể chạy đi, mà hắn lại cũng không có hiện thân vào lúc cùng với Ma tộc chiến đấu.
Thanh y lão giả ánh mắt như ưng, thập phần lợi hại, chăm chú vào trên người Huyền Thiên, nói:
– Ngươi chính là Huyền Thiên!
Nói xong lại bổ sung một câu:
– Tốc độ tu luyện của ngươi thật đúng là nhanh, cũng đều đã sắp thành Hoàng rồi.
Tuy rằng thanh y lão giả này thần sắc bình tĩnh, nói ra cũng qua loa hời hợt, nhưng Huyền Thiên lại cảm giác được thập phần nguy hiểm.
Bị một vị Chuẩn Đế nhìn chằm chằm vào, là một sự tình thập phần nguy hiểm, cực độ nguy hiểm.