Nhưng mà hiện giờ hiển nhiên Tô Khiết đã bỏ quên nửa câu sau của cậu ba Nguyễn.
Cậu ba Nguyễn vừa mới nói rất rõ ràng, mắng Viên Quân Doanh hèn hạ vô sỉ!
Viên Quân Doanh có cảm giác mình sắp bị làm cho tức hộc máu rồi, không chỉ bởi vì bị cậu ba Nguyễn mắng mà còn bởi vì bị buộc nhét cho ăn một đống thức ăn cho chó, làm anh ta không thể nào tiêu hóa được.
Nhưng rất hiển nhiên, cậu ba Nguyễn vẫn không có ý định bỏ qua cho anh ta.
“Vợ à, em khát rồi phải không, uống ly trà đi.” Cậu ba Nguyễn rót cho cô một ly trà, sau đó đưa tới trước mặt Tô Khiết, Tô Khiết vốn muốn đưa tay ra cầm lấy, nhưng Nguyễn Hạo Thần lại tránh đi, sau đó liên đem nước để bên miệng Tô Khiết.
Tô Khiết có chút sững sờ, trời ơi, hôm nay cậu ba Nguyễn bị ma nhập vào rồi phải không?
Cô biết Nguyễn Hạo Thần cũng đã lâu, nhưng đây là lần đầu tiên Nguyễn Hạo Thần dịu dàng như vậy.
Tô Khiết bị anh làm cho sợ đến ngu người, cô ngơ ngác há miệng, sau đó uống một ngụm.
“Vợ à, nào, ăn nho.” Ngay sau đó, cậu ba Nguyễn bóc vỏ một quả nho nhét vào trong miệng Tô Khiết.
“Vợ, em có mệt không, tới đây anh xoa bóp cho em.” Nguyễn Hạo Thần để tay ra sau lưng cô, giúp cô xoa bóp.
Mặt Viên Quân Doanh rõ ràng có chút tối lại.
Thật ra thì, nếu như thường ngày nhất định Tô Khiết sẽ cảm thấy cậu ba Nguyễn quấy rối mình, nhưng hôm nay Tô Khiết suy nghĩ một chút cũng không ngăn cản anh.
Cô hiểu rõ tâm tư của anh, chẳng qua anh chỉ muốn bẻ gãy tâm tư của Viên Quân Doanh mà thôi, đây cũng là điều cô mong muốn.
Huống chỉ cô tới gặp Viên Quân Doanh cũng không nói cho anh, nhưng anh lại tự mình tìm tới đây, cô cảm thấy hôm nay anh đến chính là muốn bắt gian, cho nên cô biết tốt nhất hiện giờ cô không nên chọc anh.
Viên Quân Doanh thật sự không nhịn nổi nữa, anh ta cảm thấy nếu cứ tiếp tục như vậy, anh ta nhất định sẽ bị nghẹn chết vì cẩu lương.