Tâm chắn bị vỡ sao?” Trương Thác hoài nghi.
Người đàn ông của Cục Chín nói tiếp: “Chính xác mà nói thì có một tấm chắn bị vỡ ở lối vào và cả ở nơi sâu hơn nhưng tôi không dám đào nó vì không biết được rằng ở bên trong sẽ có thứ gì”
Lời nói của người đàn ông Cục Chín nói không rõ ràng nhưng Trương Thác có thể hiểu ý của đối phương.
Hiện tại mảnh đất xảy ra chuyện vốn là địa điểm cũ của cô nhi viện vẫn thuộc về sở hữu của Lâm Thị, nếu Lâm Thị chỉ là một doanh nghiệp bình thường thì đương nhiên Cục Chín sẽ không quản nhiều như vậy, họ chỉ cần trực tiếp đào nó và ở phía sau có cái gì thì cũng thuộc riêng về họ.
Nhưng tổng giám đốc Lâm Thị lại là vợ của quân vương địa ngục nên Cục Chín không dám đến, nói trắng ra thì nếu quân vương địa ngục không cho thì bọn họ cũng không dám cướp? Ngoài ra còn có thêm một vị thần đang nhìn chằm chằm như hổ đói.
Bởi vậy người của Cục Chín và Ma Y đều ra mặt để nói điều này với Trương Thác nghĩa là muốn Trương Thác để lại mảnh đất đó cho họ và đương nhiên bọn họ cũng hiểu được rằng Trương Thác nhất định sẽ không giao mảnh đất đó ra một cách vô ích. Còn về cái giá phải trả như thế nào bọn họ đều đã chuẩn bị sẵn tâm lí rồi.
Trương Thác liếc nhìn Ma Y và người của Cục Chín sau đó nhìn lại chiếc Mercedes-Benz GT đậu bên đường và nói: “Tôi muốn xuống đó xem sao”
“Đương nhiêm” Người của Cục Chín gật đầu: “Chúng tôi có thể chỉ đường cho quân vương địa ngục nhưng môi trường ở đó không tốt nên tôi kiến nghị không nên để vợ anh đi cùng”
Trương Thác gật đầu, xoay người rồi đi tới trước xe mở cửa ra và nói điều gì đó với Lâm Ngữ Lam.
Ngay sau đó Lâm Ngữ Lam bước xuống từ bên ghế phụ rồi dặn Trương Thác phải chú ý an toàn sau đó lên xe và lái đi.
“Quân vương địa ngục, chúng ta đi thôi, vị ở hội Thần Ẩn này cũng có thể đi cùng” Người của Cục Chín nói và đặc biệt nhìn về phía Ma Y.
“Anh không cần phải có ác cảm với tôi” Giọng của Ma Y khàn khàn nói: “Bản chất tồn tại của Cục Chín và hội Thần Ẩn giống nhau, chỉ có điều là phân ở hai vị trí khác nhau thôi.”
“Hahal” Người đàn ông của Cục Chín bật cười và không nói thêm gì.
Một nhóm bốn người ai cũng khỏe mạnh, dưới bầu trời đêm đen kịt và không có bất kỳ phương tiện di chuyển nào, họ chỉ chạy về phía địa điểm cũ của cô nhi viện.
Dọc theo đường đi, hai người của Cục Chín đều thi đấu bí mật, họ không ngừng tăng tốc độ của chính mình nhưng kết quả bọn họ phát hiện cho dù có tăng nhanh tốc độ, cho dù đã tới cực hạn thì Trương Thác và Ma Y đều đang cười nói ở phía sau. Cảnh tượng vậy khiến cho họ có chút kinh ngạc đồng thời cho thấy rõ sức mạnh của quân vương địa ngục và người của hội Thần Ẩn.
Địa điểm cô nhi viện cũ đã được Lâm Ngữ Lam mua lại, những người còn lại đều bị cấm vào, sau khi Cục Chín đến thì họ đã tạm thời tiếp quản, giới nghiêm được thiết lập trong vòng một trăm mét xung quanh và những người bình thường hoàn toàn không thể đến đây.