Tô Khiết âm thầm thở dài, cô biết Nguyễn Hạo Thần đang tuyên bố chủ quyền của mình, mà cô cũng không muốn có bất kì quan hệ gì khác với Viên Quân Doanh, cho nên anh muốn sao cũng được.
Vì vậy Tô Khiết không nói gì, tiếp tục nhìn tài liệu của mình.
Tô Khiết yên lặng làm ánh mắt của Viên Quân Doanh tối đi vài phần, phản ứng của cô rõ ràng là đang nói những gì cậu ba Nguyễn nói là thật sao?
Cô và cậu ba Nguyễn rốt cuộc có quan hệ như thế nào?
“Vợ à, còn bao lâu nữa?” Cậu ba Nguyễn từ trước đến nay là người nhìn xa trông rộng, hơn nữa còn rất biết cách “được voi đòi tiên, anh thấy Tô Khiết không phản bác lại lời nói của mình, giờ phút này ngay cả chữ vợ anh cũng dám gọi ra.
Đây là lần đầu tiên cậu ba Nguyễn gọi cô như vậy, cho dù là trước kia lúc bọn họ kết hôn, anh cũng chưa bao giờ gọi cô như vậy.
Tô Khiết ngước mắt lên nhìn anh một cái, nhưng mà giống như cậu ba Nguyễn suy đoán, cô cũng không chỉnh lại cách gọi của anh.
“Sắp xong rồi.” Hơn nữa Tô Khiết còn trả lời câu hỏi của cậu ba Nguyễn, cái này thật sự có ý nghĩa rất lớn.
“Thấm Nhị, em và anh ta là sao?” Viên Quân Doanh âm thầm kêu lên, Nguyễn Hạo Thần gọi cô là vợ, cô cũng không phản bác lại sao?
Đây là tình huống gì? Chẳng lẽ cô đã kết hôn với Nguyễn Hạo Thần rồi?
Nhưng cái này không thể nào, cô là cô cả vừa được nhà họ Đường thừa nhận, nếu như cô kết hôn, không thể ngay cả một chút tin tức cũng không có được.
“Liên quan đến chuyện của anh sao?” Không đợi Tô Khiết trả lời, cậu ba Nguyễn liên rất ngang ngược nói một câu.
Ừm, dám đối xử với Viên Quân Doanh như vậy, sợ là cũng không có mấy người.
Rõ ràng sắc mặt của Viên Quân Doanh có chút trâm xuống.
“Tôi nói này, quốc gia chúng ta có nhiều cơ quan chuyên môn như vậy đều là nuôi người rảnh rỗi sao, chỉ một vụ án như vậy mà cũng cần tìm đến vợ tôi sao?” Nhưng hết lần này đến lần khác cậu ba Nguyễn đều không biết cái gì gọi là tốt xấu: “Viên Quân Doanh, lòng dạ Tư Mã Chiêu của cậu quá rõ ràng.”