Hai cô gái, một chị gái lạnh lùng, một Lo li đáng yêu, loại hình bất đồng, nhưng đều tỏa ra mị lực đặc biệt của người phụ nữ.
Lão Yêu cùng anh Báo, mỗi người nhìn chằm chằm một người, đều ch ảy nước miếng.
Hai người này đều là cực phẩm, tùy ý cưa được một người, cũng là lời to, nếu như hai người đều có thể cưa được, vậy dân ra ngoài có thể vô cùng có mặt mũi!
Đáng tiếc…
Hai người phụ nữ không có chút hứng thú nào với họ.
Cô gái Lo li có chút thẹn thùng sợ hãi, trốn ở bên trong lặng lẽ nhìn hai người đàn ông, không dám nói chuyện.
Cô gái lạnh lùng thì hừ lạnh một tiếng, bắt chéo chân, cũng không thèm liếc mắt nhìn bọn họ một cái.
Danh thiếp của anh Báo cứ như vậy đặt ở giữa không trung, thu lại khẳng định không thích hợp, nhưng đối phương lại không tiếp , nhận, thật sự làm cho anh ta rất mất mặt.
Phụ nữ như hoa hồng, đều có gai.
Anh Báo cười ha hả, găn giọng lên chút: “Mỹ nữ, anh Báo đây ở Thủ Đô cũng là có tiếng tăm, đừng vô lễ như vậy? Nhận lấy một tờ danh thiếp cũng chẳng có gì sao, khi nào rảnh anh lại mời các em đi ăn, đi xem phim, mua xe, mua túi xách cho các em, muốn gì thì anh cũng mua cho!”
Vừa đấm vừa xoa.
Đáng tiếc, không có tác dụng.
Cô gái lạnh lùng nghiêng đầu nhìn anh Báo, giọng điệu lạnh nhạt nói: “Đừng giống như ruồi bọ vo ve bên tai tôi, cút đi.
Người nhìn có vẻ lạnh lùng, nói năng lại càng vô tình hơn.
Bàn tay đang giơ ra của anh Báo vươn run run, anh ta cố hết sức nén nôi giận trong lòng lại.
“Anh cho em cơ hội cuối cùng, nhận lấy hay không?”
Không đợi anh Báo nói xong, cô gái lạnh lùng vung tay lên, hất bay danh thiếp của anh ta xuống đất, lần này, không có cách nào cứu vấn nữa.