– Lâm Minh… Ngươi nói đùa sao… Ngươi muốn đột phá Đạo Cung Cửu Tinh?
Từ ba mươi sáu ức năm trước đại kiếp nạn đến nay, Đạo Cung Cửu Tinh trở thành gông cùm xiềng xích của võ giả, không cách nào đánh vỡ.
Trong truyền thuyết trăm vạn năm trước Hỗn Nguyên Thiên Tôn đột phá gông cùm xiềng xích này, trở thành người đầu tiên sau đại kiếp nạn thành tựu Đạo Cung Cửu Tinh!
Nhưng mà Hỗn Nguyên Thiên Tôn có thành tựu như vậy đầu tiên là do thiên phú tuyệt đỉnh, thứ hai là hắn cậy vào Hồng Mông linh châu!
Đây là bảo vật luyện thể đốt nhất của Tam Thập Tam Thiên, bản thân của nó đã siêu thoát quy tắc Thiên Đạo, Hỗn Nguyên Thiên Tôn có thiên phú lại có bảo vật nghịch thiên, đánh vỡ Thiên Đạo quy tắc thành tựu Đạo Cung Cửu Tinh cũng khiếp người ta tiếp nhận.
Mà Lâm Minh hắn không có Hồng Mông linh châu!
Cho dù Lâm Minh nhiều lần sáng tạo kỳ tích, Tiểu Ma Tiên tạm thời tin tưởng hắn một ngày có thể đột phá Đạo Cung Cửu Tinh, nhưng mà đó là thời điểm cơ duyên tuyệt thế, có nhiều nhân tố trùng hợp tăng thêm số mệnh gia thân mới có khả năng thành công.
Cũng không phải giống như bây giờ, Lâm Minh nói muốn đột phá Đạo Cung Cửu Tinh là có thể đột phá!
– Lâm Minh, ngươi biết ngươi nói gì chứ, Đạo Cung Cửu Tinh là thần thoại, nếu ngươi có Hồng Mông linh châu có lẽ còn có hy vọng, thế nhưng mà ngươi bây giờ chỉ có tinh hoa của Hồng Mông linh châu.
Mặc dù từ trước tới giờ nàng tin tưởng Lâm Minh, nhưng mà Tiểu Ma Tiên lúc này không xem trọng Lâm Minh.
Lâm Minh trầm giọng nói:
– Ta từ khi đạp vào võ đạo đã tu luyện pháp thể song tu, đương nhiên biết rõ Đạo Cung Cửu Tinh ý vị như thế nào, phải nói ta còn hiểu độ khó của nó hơn bất cứ ai khác.
Lâm Minh nói một câu làm cho Tiểu Ma Tiên không phản đối, xác thực, Lâm Minh đã sớm tu luyện tới bát môn độn giáp cực hạn, luận lý giải Đạo Cung Cửu Tinh thì Thiên Tôn còn không bằng hắn, hắn dám nói ra đột phá Đạo Cung Cửu Tinh thì chắc chắn đã trải qua nghĩ sâu tính kỹ.
– Ngươi thực có nắm chắc?
Tiểu Ma Tiên vẫn có cảm giác không tin.
– Không có…
Lâm Minh lắc đầu, nói:
– Nhưng mà hiện tại không có lựa chọn nào khác, ta đại khái chỉ có một thành nắm chắc.
– Một thành…
Tiểu Ma Tiên nghe vậy trong nội tâm trầm xuống, mặc dù nói Lâm Minh dám nói mình có một thành nắm chắc đột phá Đạo Cung Cửu Tinh đã là kinh thế hãi tục, nhưng mà trong tình huống sống chết trước mắt thế này chỉ có một thành nắm chắc đột phá là quá thấp.
– Nếu ngươi không đột phá Đạo Cung Cửu Tinh, chúng ta không có sinh lộ sao?
Tiểu Ma Tiên có chút trầm mặc, hỏi thêm.
Lâm Minh lắc đầu, nói:
– Ta không nghĩ ra khả năng còn sống, Thiên Minh Tử quá âm hiểm, hắn dùng chiêu chim sẻ nắp đằng sau làm ta bất ngờ, tuy sau đó ta làm hắn bị thương, nhưng bản thân cũng trả giá quá nhiều, nếu như ta chuẩn bị chu toàn thì không tới mức có kết quả như vậy, hiện tại trong phần mộ Bạch Khởi, nếu như ta không đoán sai chỉ cân Thiên Minh Tử phá thiết giáp âm binh đại trận, hắn sẽ phong ấn Hỗn Nguyên Thiên Cung, thậm chí phong ấn cả vết nứt không gian, hắn bố trí đại trận xuống và triệt để ngăn cản khả năng chay trốn của chúng ta, sau đó hắn ở trong này từ từ luyện hóa chúng ta.
Dùng phong cách hành sự của Thiên Minh Tử, Lâm Minh sẽ không trông cậy vào việc hắn xuất hiện sơ hở khiến hắn lợi dụng được.
Tiểu Ma Tiên nghe xong hít sâu một hơi, đột nhiên khẽ cười một tiếng, nói ra:
– Nói như vậy chúng ta lần này là cửu tử nhất sinh chân chính…
Nếu như nói không cách nào đột phá Đạo Cung Cửu Tinh, bọn họ chỉ có thể chờ chết, như vậy tỷ lệ tử vong của bọn họ là chín thành.
Lâm Minh lắc đầu: – Có lẽ không tới chín thành, bởi vì cho dù đột phá Đạo Cung Cửu Tinh ta cũng không biết lực lượng đạt tới mức nào, có thể chiến đấu với Thiên Minh Tử hay không còn khó nói.
Thiên Minh Tử vốn là Đại Giới Giới Vương đỉnh cấp, cho dù hắn nỏ mạnh hết đà cũng có chuẩn bị ở đằng sau.
Nghe Lâm Minh nói vậy, trong lòng Tiểu Ma Tiên xuất hiện cảm giác không biết.
Trừ e ngại khả năng sắp tử vong ra, trong nội tâm nàng dường như còn có ý niệm khác.
Nàng nhìn qua Lâm Minh rất lâu, đột nhiên nhỏ giọng nói ra:
– Chết cùng ta ngươi có hối hận không?
– Hối hận?
Lâm Minh khẽ giật mình, có chút kỳ quái vi sao Tiểu Ma Tiên đột nhiên hỏi vấn đề như vậy, nếu quả thật phải chết, hối hận có thể làm gì.
– Ta đang hỏi ngươi có hối hận vì đi vào Tu La Lộ, hối hận đi đại hoang, hối hận cứu ta và cùng ta đi vào Uổng Tử Cốc, lại bị nhốt chín năm trong Uổng Tử Cốc, sau khi đi ra còn phải táng thân trong tuyệt địa này…
Tiểu Ma Tiên nói lời này câu dẫn một ít nhớ lại trong lòng Lâm Minh, bị nhốt trong Uổng Tử Cốc chín năm, lại nói là nhẹ nhõm, kỳ thật chín năm là ba ngàn ba trăm ngày cả ngày lẫn đêm, hồi tưởng lại một màn này trong lòng Lâm Minh in dấu thật sâu.
Hắn khẽ thở dài một hơi, nói ra:
– Nếu quả thật chết ở chỗ này, ta tự nhiên sẽ không cam lòng, nhưng mà trên đời này không bao giờ có bán thuốc hối hận, ta đã lựa chọn như vậy thì chỉ có thể đối mặt, không có hối hận và sẽ không hối hận, hối hận có thể làm gì?
Nghe Lâm Minh nói thế Tiểu Ma Tiên nhíu mày, dường như không thích nghe Lâm Minh trả lời như thế.
– Ý của ngươi là hối hận hay không hối hận cũng chẳng thay đổi được gì… Đúng không?”
Tiểu Ma Tiên rất xoắn xuýt ý nghĩa của câu trả lời, chuyện này làm cho Lâm Minh không biết trả lời như thế nào, kỳ thật hắn ẩn ẩn hiểu tâm tư của Tiểu Ma Tiên nhưng mà hắn thấy hiện tại không phải lúc.
– Thời điểm này ngươi xoắn xuýt chuyện này để làm gì, chúng ta nắm chắc thời gian hấp thu tinh hoa Hồng Mông linh châu đi, cố gắng đột phá mới là chính đạo.
Tiểu Ma Tiên nhìn chằm chằm vào Lâm Minh, sắc mặt khó coi nói ra:
– So sánh tốc độ thời gian năm trăm lần, nói vài lời cũng có thể chậm bao nhiêu, ta sợ hiện tại không nói, về sau không có cơ hội…
Nói đến đây giọng của Tiểu Ma Tiên trở nên bi thiết.
Lâm Minh nghe xong trong lòng mềm nhũn, nói:
– Vậy ngươi còn có lời gì muốn nói, nói hết đi!
– Ta còn có vấn đề, ta rất sớm đã muốn hỏi ngươi…
Tiểu Ma Tiên bờ môi run lên, sâu kín nhìn qua Lâm Minh, trầm mặc thật lâu, nàng mới quyết tâm và nói ra:
– Nếu có một ngày, ngươi và ta là cừu địch, ngươi sẽ giết ta không?