Trong sân còn bày biện luyện bảo lô của Yêu Nhược Tiên. Bên trên bậc thang Yêu Nhược Tiên đang khoanh chân ngồi. Hắn chỉ liếc mắt về phía hai người, tiếp theo tay đã xuất hiện mấy món pháp bảo. Vừa tiến vào trong trạng thái này, hắn đối với phu thê Miêu Nghị coi như không thấy.
Vân Tri Thu chỉ chỉ vào đình viện nhỏ, cười nói:
– Có động thiên phúc địa này hắn có thể yên tâm nghiên cứu luyện bảo trong cửa hàng. Bây giờ hắn cảm thấy rất hứng thú đối với một ít bảo vật trong Đại thế giới.
Miêu Nghị nhìn chung quanh một chút, phát hiện ra trước khi vào trong, ở trong phòng hắn nhìn rõ bên trong, chỉ là thứ này giống như cũng biết biến thành lớn hơn. Lúc trước ở trong gian phòng nhìn chỉ giống như tượng đất mà thôi. Đây là lần đầu tiên hắn tiến vào động thiên phúc địa cho nên cảm thấy rất là kỳ lạ.
Hắn lại nhìn mấy pháp bảo trong tay Yêu Nhược Tiên, cau mày nói:
– Lão yêu quái, bộ chiến giáp của ta khi nào ngươi bắt đầu luyện.
Yêu Nhược Tiên căn bản không thèm để ý tới hắn, Vân Tri Thu mỉm cười, tiếp lời:
– Tử Dương tiên sinh, đại thế giới rất nguy hiểm đối với chúng ta. Bộ chiến giáp kia có tác dụng rất lớn với Ngưu Nhị, hy vọng tiên sinh tốn nhiều tâm tư hơn. Sớm ngày làm ra cho chàng.
Yêu Nhược Tiên nghe vậy ngẩng đầu lên, gật đầu nói:
– Phu nhân yên tâm, ngày mai ta bắt đầu luyện chế.
Miêu Nghị trợn trắng mắt, lão yêu quái này khinh thường lời hắn nói từ khi nào vậy.
Trên thực tế Yêu Nhược Tiên cũng kiêng kỵ Vân Tri Thu. Hắn có thể chơi đùa, nói giỡn với Miêu Nghị, nhưng cũng không dám làm càn trước mặt Vân Tri Thu. Đầu tiên là tên tuổi cháu gái của ma thánh Vân Ngọc Thiên trong lúc vô tình khiến cho hắn có vài phần áp lực. Tiếp theo là Thiên Nhi, Tuyết Nhi hôm nay đều được nàng trông coi.
– Vậy là được rồi, phu thê chúng ta sẽ không quấy rầy nữa.
Vân Tri Thu mỉm cười nói. Nàng gật đầu với Miêu Nghị một cái, theo cổng chính chui ra, lại tới trong căn phòng ở thế giới bên ngoài.
Miêu Nghị quay đầu lại nhìn, chỉ thấy hư ảnh kia thoáng cái biến mát. Ra khỏi phòng, Miêu Nghị hỏi:
– Thiên nhi, Tuyết nhi đâu rồi?
– Ở cùng thiếp một chỗ.
Vân Tri Thu dẫn hắn lên trên lầu, đi tới phòng nàng.
Bên trong phòng bày một điện thờ khiến cho người khác chú ý. Vân Tri Thu thi pháp, lại là một đạo hư ảnh từ trong bàn thờ khuếch tán ra, hai người cùng nhau đi vào.
Đình viện trước mắt so với nơi Yêu Nhược Tiên ở lớn hơn không ít. Một đám đường lang đang gặm nhấm hồng tinh.
Vân Tri Thu dẫn hắn đi dạo vài vòng, có chính sảnh, có hậu viện. Trong hậu viện có chính phòng, hai bên còn có sương phòng. Vân Tri Thu chỉ sương phòng hai bên, nói:
– Ở hai bên là Thiên Nhi, Tuyết Nhi. Ở giữa tự nhiên là chúng ta.
Miêu Nghị nở nụ cười không có ý tốt, một tay khoác lên eo thon của nàng, một tay thì phủ lên trên mông:
– Vậy thì, phu nhân, chúng ta còn chưa thân mật qua ở động thiên phúc địa. Bình thường ta lại không tiện tới chỗ nàng nhiều. Chọn ngày không bằng gặp ngày…
– Tránh xa thiếp ra.
Vân Tri Thu lên tiếng, tránh khỏi ma trảo của hắn, sau đó lại vũ mị nhìn qua hắn:
– Đoạn thời gian trước không thèm để ý tới lão nương. Hôm nay không được.
Dứt lời nàng đẩy người hắn ra:
– Chớ có suy nghĩ lung tung, chàng cũng không tiện ngây ngốc quá lâu ở đây. Đi ra ngoài, đi ra ngoài.
Từ Động thiên phúc địa đi ra, vẻ mặt Miêu Nghị khó chịu nói:
– Nàng không giúp ta thì phải cho ta tới tìm Thiên nhi, Tuyết nhi chứ?
– Nhìn chàng kia.
Vân Tri Thu khinh bỉ nói một câu, một mình ra khỏi phòng, cũng không tỏ vẻ phản đối.
Miêu Nghị cười hắc hắc một tiếng, chỉ chốc lát sau đã tìm được Thiên nhi, Tuyết nhi đang bận rộn ở hậu viện. Hắn kéo hai nàng tới, cùng với nhị nữ đang xấu hổ tiến vào động thiên phúc địa.
Mấy ngày sau lúc Miêu Nghị lại tới cửa hàng thì phát hiện ra Vân Tri Thu đã bắt đầu lăn lộn với một ít phu nhân ở Thiên nhai. Chúng nữ đang ngồi trong phòng trang nhã, cười cười nói nói.