“Ngươi có ta cũng có”, Doãn Chí Bình gằn lên phẫn nộ, phần trán cũng có thần quang rực rỡ như thể hắn sắp sử dụng rất nhiều binh khí phá giải phong cấm mà Diệp Thành tạo ra với Thôn Thiên Ma Công.
“Ngươi cho rằng ta sẽ cho ngươi cơ hội sao?”, Diệp Thành hắng giọng, hắn bước ra cả trăm trượng sau đó dùng một kiếm phong thần đâm xuyên hư không, cứ thế chĩa về phía trán Doãn Chí Bình.
Thấy vậy, phần trán Doãn Chí Bình có một thanh sát kiếm màu đỏ bay ra.
Cút!
Diệp Thành gằn lên phẫn nộ, hắn tung ra một chưởng Cuồng Long Thiên Nộ khiến thanh sát kiếm kia nứt lìa.
Vút!
Sau âm thanh chói tai, nhất kiếm bá đạo của Diệp Thành đâm tới.
Thái Hư Na Dịch!
Doãn Chí Bình hắng giọng lạnh lùng, hắn muốn dựa vào bí pháp này để dịch chuyển nhát kiếm tuyệt sát của Diệp Thành và tranh thủ thời gian cho việc dùng nhiều binh khí.
“Ngươi có thể chuyển dịch một kiếm Phong Thần Quyết, không biết chiêu này ngươi có thể dịch chuyển hay không?”, Diệp Thành nhếch miệng cười lạnh lùng, giữa trán lại có kim huy đang phát sáng, một luồng sức mạnh mạnh mẽ nhanh chóng hội tụ.
“Cảm giác này…”, Diệp Thành tái mặt, hắn vội lùi về sau như thể biết được uy lực trong chiêu thức này của Diệp Thành.
Vút!
Doãn Chí Bình vừa lùi về sau thì phần trán của Diệp Thành có một đạo thần mang mạnh mẽ bay ra, sức mạnh thần mang mang theo sấm sét, sức mạnh huyết mạch và sức mạnh tiên hoả, uy lực vô song.
Chiêu này chẳng phải là thần thương sao?
“Sao có thể…”, câu này vang lên bởi Thái Hư Cổ Long trong cơ thể của Doãn Chí Bình như thế sau khi biết được Diệp Thành cũng thông thạo bí thuật này khiến nó kinh ngạc.