Đây đúng là phệ linh hỏa điểu!
Hình thể hỏa điều so với ban đầu rõ ràng nhỏ hơn một vòng, hơn nữa thần thái có chút mỏi mệt!
Hiển nhiên hơn trăm năm qua do không ngừng luyện hóa thạch đôn khiến cho hỏa điểu hao tổn không ít bổn nguyên chi lực.
Hàn Lập thấy vậy có chút đau lòng, trong miệng quát khẽ một tiếng rồi đưa tay về phía hỏa điểu.
Nhất thời hỏa điểu lập tức bắn về phía Hàn Lập, chỉ thoáng lóe lên nó đã tiến thẳng vào bên trong thân thể.
Hàn Lập chỉ sợ cần phải bồi dưỡng nó trong người một đoạn thời gian mới có thể khiến hỏa điểu một lần nữa khôi phục nguyên khí.
Khóe miệng Hàn Lập mỉm cười, lại hướng về phía hắc sắc tiểu sơn đánh ra một đạo pháp quyết.
Tiểu sơn khẽ rung lên, chớp mắt đã biến mất trong tầng hôi quang. Ngay sau đó, một cánh tay tối đen như mực của Hàn Lập cuốn lên. Hắc quang chớp động, trong lòng bàn tay lập tức xuất hiện một tòa tiểu sơn cao ba tấc, sau đó tiểu sơn lại lóe lên rồi biến mất. Cùng lúc đó, trên mu bàn tay lại xuất hiện một đồ án ngân sắc tiểu sơn.
Vừa rồi, Hàn Lập đã lại đem Nguyên Từ Thần Sơn phong ấn trên tay mình.
Nhưng Hàn Lập bỗng biến sắc, cánh tay vốn hơi nâng lên bỗng rơi thẳng xuống dưới, đồng thời thân hình của hắn cũng theo đó mà nghiêng đi, cả người loạng choạng muốn ngã.
“Không tốt!”
Trong lòng Hàn Lập kêu lên, hai đầu gối hắn vội vàng trùng xuống, đồng thời cánh tay còn lại cũng lập tức đỡ lấy cánh tay này.
Toàn thân lắc lư mấy lần, cuối cùng mới có thể trụ vững thân hình.
Trong khoảnh khắc hắn đem Nguyên Từ Thần Sơn phong ấn trong tay thì cánh tay đó bỗng trở nên nặng vô cùng, cho dù bản thân hắn có thần lực kinh người thiếu chút nữa cũng bị kéo ngã xuống đất.
Lúc này có thể trụ vững thân hình cũng chỉ là miễn cưỡng duy trì mà thôi.
Hàn Lập vừa sợ vừa giận, nhưng tâm niệm nhanh chóng xoay chuyển, thoáng chốc đã hiểu rõ chuyện gì xảy ra.
Tuy rằng lúc trước đã dùng Bách Mạch Luyện Bảo Quyết hoàn toàn luyện hóa Nguyên Từ Thần Sơn cùng cánh tay thành một thể, nhưng còn một chút thạch đôn mới thêm vào còn chưa trải qua tế luyện này cho nên khi thu vào cơ thể mới xảy ra sự tình như vậy.
Xem ra muốn tùy tâm sử dụng núi này thì còn cần dùng Luyện Bảo Quyết tế luyện một lần nữa mới được.
Trong lòng cẩn thận cân nhắc một phen, Hàn Lập cũng không chần chờ mà lập tức khoanh chân ngồi xuống, một tay nâng cánh tay “nặng nề” kia. Phía trên đỉnh đầu chợt lóe kim quang, tại thiên linh cái xuất hiện một thanh sắc Nguyên Anh cao nửa thước.
Thần sắc Nguyên Anh nghiêm nghị, bên ngoài thân kim – thanh lưỡng sắc quang hà không ngừng chớp động.
Lúc này, Nguyên Anh lập tức vung tay kháp quyết, nó hé miệng phun ra một ngọn thanh sắc hỏa điễm lên bàn tay có phong ấn tiểu sơn.
Bàn tay đen như mực kia lập tức được thanh sắc anh hỏa bao phủ.
Hai mắt phía ngoài thân thể Hàn Lập nhắm chặt, đồng thời sau lưng lóe lên pháp tướng Phạm Thánh Chân Ma Công, pháp tướng này cũng đồng dạng ngồi xếp bằng huy tay bắt quyết. Độ ngưng tụ hay kim quang tỏa ra của pháp tướng lần này đều hơn xa lúc Hàn Lập còn ở cảnh giới Hóa Thần.
Từ xa nhìn lại, pháp tướng ba đầu sáu tay giống như một bức kim tượng chân thật.
Lúc này Hàn Lập đang dùng Bách Mạch Luyện Bảo Quyết để một lần nữa tế luyện Nguyên Từ Thần Sơn. Ước chừng qua gần nửa năm thì hoàn tất. Cũng là do núi này đã được luyện hóa một lần, nay chỉ cần đem chút mảnh vỡ thạch đôn dung nhập thêm kia luyện hóa nốt. Nếu không khẳng định không chỉ hao phí cần đó thời gian.
Đến một ngày, anh hỏa trong miệng Nguyên Anh dừng lại, linh quang trên người chợt lóe, thoáng chốc đã biến mất không thấy bóng dáng.
Thần sắc Hàn Lập thoáng động, buông bỏ pháp quyết trong tay. Lần tế luyện này đã hoàn thành!
Tuy rằng trong khoảng thời gian ngắn như vậy không thể tế luyện xong hoàn toàn, nhưng ít nhất cũng không khiến bàn tay trở lên nặng nề nữa. Còn một chút thì tất nhiên chờ sau khi núi này bị phong ấn trong tay sẽ từ từ cùng bàn tay đồng hóa thành một thể.
Nhưng việc này cũng không phải chỉ vài năm là có thể hoàn thành.
Hàn Lập đem cánh tay phong ấn tiểu sơn cử động vài lần, cảm thấy không có gì khác thường thì nét mặt hắn mới lộ vẻ hài lòng.
Đúng lúc này, Hàn Lập bỗng nhiên nhíu màu. Hắn đứng dậy, đi thẳng tới lối cửa vào.
“Ầm ầm.” Cửa đá nặng nề tự động mở ra.
Thân hình Hàn Lập nhoáng lên đã xuất hiện ở bên ngoài mật thất.
Ở bên ngoài mật thất có một hắc sắc tiểu nhân đang lơ lửng giữa không trung nhìn Hàn Lập mỉm cười.
Đây đúng là đệ nhị Nguyên Anh!
Hàn Lập cũng không nói chuyện, một tay hắn bắt quyết, đệ nhị Nguyên Anh chớp lên một cái liền biến thành một đạo ô quang rót thẳng vào thiên linh cái.
Hai mắt Hàn Lập nhắm lại, thoáng chốc đã biết rõ mọi chuyện xảy ra trong vòng trăm năm này.
“Những yêu thú kia tìm tới cửa, lại còn muốn gặp ta?” Hai mắt Hàn Lập mở ra, trong đó lộ rõ vẻ kỳ quái.
Chẳng qua hắn cũng không chần chừ mà lập tức đi thẳng đến đại sảnh.
Sau vài lần chớp lên, Hàn Lập đã xuất hiện tại cửa đại sảnh. Bên trong còn mơ hồ truyền ra tiếng nói.
Lông mày Hàn Lập nhướng lên, không khách khí lập tức đi vào.
Tất cả thanh âm nói chuyện bên trong lập tức ngưng lại, mọi ánh mắt đều tập trung vào người mới tới. Kết quả, tất cả đều trợn mắt há mồm!
Ánh mắt Hàn Lập đảo qua đại sảnh thì thấy có bốn đầu yêu thú đang đứng. Đây đúng là tiểu thú đầu trâu, kim viên, cự mãng ba đầu cùng với đại trư yêu lúc trước cùng với hắn giao dịch Mộc Linh Hoa.
Ở ghế chủ tọa giữa đại sảnh, một “Hàn Lập” vận thanh bào đang ngồi đó tủm tỉm cười.
“Hàn Lập” đang ngồi thấy Hàn Lập tiến vào lập tức thu hồi nụ cười rồi đứng thẳng dậy hướng về phía Hàn Lập thi lễ, rồi nói:
“Bái kiến chủ nhân, chúc mừng chủ nhân tiến giai thành công!”
“Ừm! Trong khoảng thời gian này cũng vất vả cho ngươi!”
Hàn Lập sớm từ đệ nhị nguyên anh biết rõ mọi việc, nên thấy cảnh này cũng không có gì bất ngờ chỉ gật đầu rồi khẽ khoát tay một cái.
“Những chuyện nhỏ nhặt này đều là thứ Đề Hồn phải làm, còn việc trọng đại thì đương nhiên cần chủ nhân tự mình làm chủ mới được.” “Hàn Lập” cung kính trả lời rồi đảo mắt nhìn qua bốn yêu vật vẫn trợn mắt há mồm khẽ nhếch miệng cười.
Tiếp đó thân hình “Hàn Lập” nhoáng lên, đại phóng hắc mang, hóa thành một con tiểu hầu cao nửa thước. Tiểu hầu chạy đến chỗ Hàn Lập.
Tay áo Hàn Lập khẽ rung lên phóng ra một phiến hà quang thu lấy tiểu hầu.
“Tốt lắm, hiện tại các ngươi hãy lần nữa nói lại ý định đến đây!” Hàn Lập bước thẳng về ghế chủ tọa lúc trước Đề Hồn ngồi, trong mắt lóe lên tinh quang quét thẳng vào tứ thú phía dưới.