Thế rồi quang hoa lấp lánh, địa đồ khổng lồ đột nhiên mở ra rộng vài trăm trượng, dài cả nghìn trượng trông choán mắt người nhìn giữa màn đêm u tối.
Địa đồ này trải dài từ nam tới bắc, từ đông sang tây, dùng đại thần thông lạc ấn ra, bên trên có từng ngọn núi khổng lồ, mỗi một con sông, mỗi một cổ thành đều được đánh dấu vô cùng chi tiết.
Mặc dù đây là một tấm địa đồ nhưng Diệp Thành chỉ cảm thấy hắn thật sự nhỏ bé khi đứng trước nó vì nó thực sự quá khổng lồ.
“Cửu Châu Huyền Thiên Đồ”, ngay lập tức, người của Thanh Vân Tông và Chính Dương Tông đều sáng cả mắt.
“Cửu Châu Huyền Thiên Đồ”, trong những người quan sát trận đấu có lão bối tinh mắt nhìn chằm chằm vào tấm địa đồ khổng lồ như nhìn ra đó chính là Cửu Châu Huyền Thiên Đồ, cũng giống như thể biết được lai lịch của nó vậy.
“Tiền bối, Cửu Châu Huyền Thiên Đồ là gì ạ?”, có hậu bối nhìn sang lão bối và hỏi.
“Đó là Cửu Châu Huyền Thiên Đồ mà năm xưa Thần Hoàng chinh chiến khắp đại Sở thì khắc ra”.
“Nói chính xác là một phần của Cửu Châu Huyền Thiên Đồ”, có một lão bối đạo pháp uyên thâm lên tiếng giải thích: “Cửu Châu Huyền Thiên Đồ chính là một tấm địa đồ bao quát cả Đại Sở, năm xưa Thần Hoàng Huyền Thần quy tiên, Đại Sở Huyền Tông hỗn loạn, Cửu Châu Huyền Thiên Đồ cũng vì sự phân chia của Đại Sở Huyền Tông mà bị phân tách, phần mà chúng ta nhìn thấy có lẽ chỉ là địa đồ của Đại sở còn những phần khác không biết lưu lạc ở phương nào rồi”.
“Đó không chỉ là địa đồ mà còn là một món pháp khí”, có người hít sâu một hơi, ánh mắt đầy cung kính.
“Pháp…pháp khí?”
“Thế này thì Bình Nhi không thể bại được”, trong hư không, Thông Huyền Chân Nhân vuốt râu trầm ngâm.
“Đan Thần, không ổn rồi”, trong đám người, Đan Nhất mặt mày nghiêm trọng nhìn vào Cửu Châu Huyền Thiên Đồ trong hư không, vẻ mặt lo lắng, ông ta có cảm giác chẳng lành.