– Hiên Viên Triêu Tinh cũng không có đáng sợ như trong tưởng tượng, thực lực của hắn có lẽ được xếp hàng trung đẳng trong đám Kim Tiên cảnh. Bất quá lại không đạt tới tình cảnh làm cho người ta sợ hãi!
Nói tớiHiên Viên Triêu Tinh, Mị Hân Nhi nhếch miệng, thuận miệng nói.
– Không đúng, là ngươi bị hắn mê hoặc. Theo ta được biết, Hiên Viên Triêu Tinh này cho dù so ra kém Độc Cô Tiếu thì cũng nhất định không kém bao nhiêu! Chỉ là hắn ta rất biết ngụy trang, làm cho người ta không thể phát giác được mà thôi!
Kim Nhai vương tử khoát khoát tay nói.
– Mê hoặc ánh mắt?
Nhiếp Vân ẩn dấu dưới mặt đất nghe được phán đoán này, trong lòng khẽ rùng mình.
Không tồi, ngay cả hắn cũng bị đối phương mê hoặc.
Đường đường là đệ tử hạch tâm Hiên Viên gia tộc, sao có thể là hạng người lỗ mãng không có não cơ chứ? Vừa mới thấy mình đã muốn ra tay, đi tới lãnh địa Kim Thân Ma tộc lại dẫn đầu chạy thục mạng.
Vừa nhìn thấy hắn đã ra tay thì cũng thôi đi. Là người nọ muốn biểu hiện một chút, xóa bỏ sự kiêng kị và nghi kị của người khác đối với hắn, đi tới lãnh địa Kim Thân Ma tộc quay người bỏ chạy, cũng là vì che lấp. Cẩn thận nghĩ lại Hiên Viên Triêu Tinh này, chỉ sợ tu vi chân thật cũng không phải đơn giản như hắn nhìn thấy.
– Vậy sao?
Mị Hân Nhi sững sờ, bất quá nàng không có nghĩ sâu xa như Nhiếp Vân, nàng còn tưởng rằng tin tức của Kim Nhai vương tử là tin vỉa hè. Cổ tay nàng khẽ đảo, lấy ra một cái ngọc bài, nói:
– Đây là địa đồ ta mị hoặc đệ tử một thế gia từng đi vào trong Di tích Hắc Long Thánh tôn, bất quá chỉ là bên ngoài mà thôi!
Tiếp nhận ngọc bài tinh thần của Kim Nhai vương tử quét qua phía trên, nhìn một hồi rồi gật gật đầu, nói:
– Đúng vậy, thứ này có chút giá trị, giọt Tích Kim Thân Linh dịch này có thể cho ngươi!
Nói xong Kim Nhai vương tử vung tay lên, linh dịch trong lòng bàn tay bay về phía Mị Hân Nhi, rơi xuống trước mặt nàng.
– Cho ngươi thời gian một đêm phục dụng, ngày mai ta sẽ cùng ngươi đi tới Di tích Hắc Long Thánh tôn!
Kim Nhai vương tử đứng dậy, quay người đi ra ngoài.
– Được!
Tiếp nhận linh dịch, Mị Hân Nhi thấy Kim Nhai vương tử càng đi càng xa, dường như cũng không có ý giám thị nàng, lúc này trên mặt nàng mới hiện lên vẻ lạnh lùng.
– Hừ, chẳng lẽ cho rằng ta không biết, bên trong giọt Tích Kim Thân Linh dịch này có thủ đoạn ngươi lưu lại. Một khi ta phục dụng sẽ bị quản chế cả đời!
Vuốt vuốt linh dịch trong lòng bàn tay, Mị Hân Nhi hừ nhẹ một tiếng:
– Bất quá, ngươi có bàn tính của Trương Lương, ta cũng có thủ đoạn của mình! Kim Tiên pháp tắc Nghê Hư Thái Dương Thú, tinh lọc!
Ngón tay mảnh khảnh điểm về phía trước một điểm, một đạo pháp tắc Kim Tiên vừa thô vừa to xuất hiện ở trước mặt nàng, tỏa ra như quang mang tựa như mặt trời, lập tức dũng mãnh tiến vào trong linh dịch.
– Pháp tắc Kim Tiên Nghê Hư Thái Dương Thú? Sao nó lại ở trong trong tay nàng ta?
Thu tất cả vào trong mắt, Nhiếp Vân nghĩ mãi mà có chút không rõ.
Lúc trước hắn, sau khi hắn trộm Thái Dương Tinh thạch và giả thuyết pháp tắc trộm đi, hai đầu Nghê Hư Thái Dương Thú còn lại, lúc ấy Độc Cô Tiếu vàHiên Viên Triêu Tinh đều ở nơi đó. Loại thứ tốt như pháp tắc Kim Tiên, hai người chắc chắn sẽ không buông tha, sao lại đưa cho nàng cơ chứ?
Sưu Sưu.
Pháp tắc Kim Tiên Nghê Hư Thái Dương Thú mang theo quang mang chí cương chí dương, không ngừng chiếu vào bên trên Kim Thân linh dịch, phát ra tiếng giòn vang liên tiếp, giống như đồ vật ẩn nấp bên trong đang dần dần bị tinh lọc.
Bất quá, sử dụng thứ này tinh lọc Kim Thân linh dịch dường như không phải là một chuyện dễ dàng. Chỉ thấy lúc này khí tức của Mị Hân Nhi càng ngày càng hỗn loạn, sắc mặt cũng càng ngày càng hồng, trên trán dần dần xuất hiện mồ hôi.