Mà Tô Khiết đang cười, nụ cười rất chân thành, khi cô cười cô đặc biệt xinh đẹp.
Khi Đường Minh Hạo chụp ảnh, Tô Khiết đang nhìn về Đường Minh Hạo, vì thế nụ cười trên mặt cô là vì cậu bé Đường Minh Hạo này.
Nhưng cậu ba Nguyễn không biết!
Nguyễn Hạo Thần nhìn thấy tấm ảnh, ngẩn người, cậu ba Nguyễn cảm thấy nụ cười đó của cô rất chướng mắt, nhưng anh không hê hoài nghi Tô Khiết.
Anh hiểu rõ cô, biết cô không phải loại phụ nữ như vậy, huống chỉ hôm qua cô còn ngủ ở chỗ của anh.
Vì thế, phản ứng đầu tiên của anh là gọi điện cho Tô Khiết, tuy là không hoài nghi cô, nhưng mà cũng phải làm rõ việc gì đã xảy ra?
Còn về số điện thoại lạ kia, anh chẳng thèm xem đến.
Mặc kệ tấm hình này là ai gửi cho anh, anh chỉ cần làm một việc, đó chính là tìm người phụ nữ của anh hỏi rõ ràng.
Anh chỉ tin tưởng người phụ nữ của mình, những người khác anh không tin.
Nhưng không ngờ, gọi cho cô, cô lại không nghe, cuối cùng còn block cả anh?
Nguyễn Hạo Thần rất tức giận, nhưng dù như thế, anh cũng không hoài nghi Tô Khiết làm chuyện có lỗi với anh.
Vì thế, Nguyễn Hạo Thần vẫn không để tâm đến số điện thoại đã gửi ảnh cho anh.
Nguyễn Hạo Thần chỉ là lại mở tấm ảnh kia, xem kỹ lại, nhưng không nhận ra trong ảnh là nơi nào.
Mắt của Nguyễn Hạo Thần híp lại sau đó nhanh chóng lấy điện thoại liên gọi.
“Giúp tôi điều tra một chút Viên Quân Doanh hiện đang ở đâu? Nguyễn Hạo Thần khi nói những lời này, âm thanh trâm trâm vô cùng lạnh lẽo.
Trên tấm ảnh không nhìn ra là ở đâu, Tô Khiết không nghe máy, thế thì điều tra tung tích của Viên Quân Doanh vậy.
“Viên Quân Doanh? Anh chắc chứ?” Đối phương hiển nhiên cũng kinh ngạc: “Anh ta là con trai của ngài Viên.”
“Điều tra” Khóe môi Nguyễn Hạo Thần khẽ động, một từ đơn giản mà không đơn giản nhưng lại kiên quyết, khiến người ta không thể hoài nghi.