Hôm nay, như thường lệ sau khi luyện tập võ công Lăng Phong đáp ứng đi tới ngôi nhà nhỏ bồi tiếp Trữ Vô Song đánh cờ, Trữ Vô Song vừa đánh cờ vừa thở dài nói: “Phong Nhi, ngươì cùng Quân Nghi có phải trước kia đã thân thiết rồi hay không?”
Lăng Phong gật đầu, nói: “Vô Song tỷ tỷ, nàng tức giận sao?” Mấy ngày này cùng ở chung, Trữ Vô Song giống như là nương tử vừa kết hôn của Lăng Phong, đối với hắn trăm ý trăm thuận, Lăng Phong cũng thân thiết gọi nàng là tỷ tỷ, Trữ Vô Song cũng vui vẻ tiếp nhận.
Trữ Vô Song thở dài nói: “Ta cũng vậy. Thủ tiết đã hơn ba mươi năm, ta có thể cảm nhận được tâm tình của Quân Nghi, nhưng mà dù sao đây cũng là Hoa Sơn phái, hi vọng ngươi chú ý một chút, ngàn vạn lần đừng để người khác phát hiện. Quân Nghi không giống với ta, Bạch Thanh Tùng thì đã chết nhưng Lục Thanh Phong lại còn sống sờ sờ, chuyện tình của ngươi cũng nàng là trái với tam cương ngũ thường đó!”
Lăng Phong vội nói: “Vô Song tỷ tỷ, điều này ta cùng Quân Nghi cũng hiểu rõ mà!”
Trữ Vô Song thở dài một tiếng, nói: “Sư nương đệ tử loạn luân, nếu chuyện này truyền ra ngoài thì danh dự ngàn năm của Hoa Sơn chúng ta sẽ bị hủy hoại chỉ trong chốc lát, đến lúc đó làm sao còn mặt mũi mà đối diện với liệt tổ liệt tông dưới suối vàng?”
Lăng Phong nói: “Vô Song tỷ tỷ, chỉ cần chúng ta cẩn thận, không để người khác biết, chúng ta còn có ý định mang nàng tới Bạch Ðà Sơn ẩn cư, như vậy sẽ không có người ngăn cản chúng ta cùng một chỗ nữa?”
Trữ Vô Song nói: “Các ngươi nghĩ quá ngây thơ rồi, hôm nay chưa lộ không có nghĩa là ngày sau vẫn giữ được bí mật, nhưng mà các ngươi đã như vậy rồi thì nói nhiều cũng vô ích. Hai người các ngươi phải làm một việc là cố gắng để chuyện này không lộ ra ngoài, những đệ tử hay nha hoàn không đáng tin thì nhanh chóng đuổi đi để tránh gặp việc phiền toái.”
Lăng Phong mừng rỡ nói: “Vô Song tỷ tỷ, nàng đối với ta thật tốt.”
Trữ Vô Song cười mắng: “Tiểu hoạt đầu nhà ngươì, ngay cả sư nương của mình cũng dám chơi đùa, ta lo cho các ngươi đồng thời cũng lo lắng cho bản thân mình. Thật ra mấy ngày này ta đã suy nghĩ rất nhiều, mặc dù ở Lạc Nhạn Phong chưa từng có người nào đến, nhưng vạn nhất thật sự có người bắt gặp, vậy thì phải làm thế nào?”
“Sẽ không có đâu… Người ở ngoài hơn một dặm thì ta đã có thể nghe thấy thanh âm!” Lăng Phong nói tiếp: “Ta dám cùng sư nương như vậy, thì cũng dám cùng Vô Song tỷ tỷ mà…”
Trữ Vô Song cười khổ một tiếng nói: “Nữ nhân chúng ta chính là có số mệnh khổ như vậy.”
Lăng Phong nhìn Trữ Vô Song nói: “Vô Song tỷ tỷ, Phong nhi chắc chắn sẽ dùng thời gian còn lại đẻ bù đắp cho những năm tỷ đã chịu khổ sở.”
Trữ Vô Song mỉm cười thở dài nói: “Ta đã già, qua vài năm nữa chắc hẳn ngươi sẽ có mới nới cũ thôi?”
“Không, Vô Song tỷ tỷ, nàng không hề già, nhìn qua cũng chỉ như mới hơn hai mươi tuổi, cùng với Quân Nghi so sánh thì tựa như hai tỷ muội.” Lăng Phong nói tiếp.
“Phong nhi, đó là ngươi nói dối để làm ta vui vẻ, ta đã hơn năm mươi tuổi rồi, nhưng mà mấy ngày nay có ngươi làm bạn, ta cũng không phải sống uổng phí cả đời.” Trữ Vô Song nhớ tới mấy ngày đêm ái hận triển miên, không khỏi trở nên kích động, nói.
Dáng điệu của nàng duyên dáng thân hình cao gầy mà thon đài, đường cong uyển chuyển, cất bước như sen, lượn lờ mềm mại, chập, dung mạo trời sinh đã làm người ta rung động. Lông mày hơi sấp, đôi mắt long lanh thanh tú, trong suốt câu hồn, từ đôi mắt tỏa ra ánh sáng nhu hòa làm người ta thanh tĩnh. Mái tóc mây đen nhánh được búi cao, ở trên cài một cây mộc trâm búi lại, gọn gàng mà thoát tục. Chiếc cổ thon dài đẹp hơn thiên nga, khó có thể dùng lời lẽ nào để hình dung được phong thái ưu nhã này. Vai như được gọt dũa, eo thon tinh tế động lòng ngời. Trên người mặc một bộ đồ tơ lụa trắng tinh, làm nổi bật khí chất cao nhã thánh khiết đoan trang đến mê người.
Lúc này khuôn mặt nàng ửng hồng như thiếu nữ mới yêu, mang theo sự điềm tĩnh ưu nhã vô cùng. Gió mát từ ngoài cửa sổ thổi vào làm lay động vài sợi tóc đen bên tai nàng lơ phơ trong gió, gió thổi làm y phục dính sát lên ngời, làm nổi bật thân thể uyển chuyển say lòng không cách nào miêu tả.
Dù cho bất cứ vào thời gian nào, dưới bất cứ trường hợp nào, ngắm nhìn Trữ Vô Song cũng sẽ là một loại hưởng thụ vô cùng thích thú, một vẻ đẹp thánh thiện ưu nhã tới cực điểm.
Nhìn thấy vẻ mặt ửng hồng của Trữ Vô Song, trong lòng Lăng Phong rung động tiến lên ôm lấy nàng, hướng tới môi nàng hôn xuống, đầu lưỡi luồn vào trong miệng Trữ Vô Song xoắn xuýt. Khuôn mặt Trữ Vô Song đột nhiên tràn đến hơi thở của nam nhân, chưa có hành động gì thì hai phiến môi đã bị áp sát vào.
“Ðừng… Ðừng… Phong Nhi… Ngươi…” Bị hai cánh tay mạnh mẽ ôm chặt, thân thể Trữ Vô Song vô lực mà mềm ra, loại cảm giác này khiến cho nàng cảm động.
…………………
Trữ Vô Song là “Xuân Thủy Ngọc Hồ” trong mười sáu danh khí, “Xuân Thủy Ngọc Hồ” tại dân gian còn được gọi là hồ bạch tuộc. Thật ra dân gian miêu tả càng thêm chính xác với sự thật, vì hồ bạch tuộc là một cái bình dùng để bắt bạch tuộc. Loại bình này ở cửa đi vào nhỏ dần, mà bên trong thì tròn và rất rộng. Người bắt bạch tuộc dùng sợi dây cột chặt mấy cái hồ bạch tuộc rồi thả vào trong biển rộng, để cho nó chìm xuống đáy biển, qua vài ngày thì sẽ kéo dây lên. Lúc đó trong bình sẽ có rất nhiều bạch tuộc. Bạch tuộc thấy loại hồ bạch tuộc này rất thích hợp để thân thể dùng làm “nhà”, “oa” thật là dễ chịu vì vậy liền yên lòng mà chui vào. Lúc đã vào trong bình có sự rung động thì nó mới hoảng hốt muốn chạy trốn. Nhưng mà khi cảm nhận được cửa ra chật hẹp, muốn trốn ra thì lại bị kẹt lại, cuối cùng nó càng giãy dụa nội lên mặt biển. Nữ tính hình dạng hồ bạch tuộc cũng có tính chất giống như hồ bạch tuộc, có thể nói là loại hình có tác dụng cực kỳ đặc biệt, là cực phẩm trong cực phẩm. Loại nữ tính này vô cùng hiếm thấy, ước chừng trong trăm vạn người mới có thể tìm được một người và cũng có thể là không tìm được, thể là đủ biết loại nữ tính này hiếm hoi như thế nào.
Bởi vậy Lăng Phong gặp được Trữ Vô Song có thể nói là được ông trời cực kỳ ưu ái, cực phẩm nữ nhân như vậy có lẽ trăm năm mới xuất hiện một người, thậm chí là không xuất hiện.
Home » Story » kiều kiều sư nương » Chương 152: Xuân thủy Vô song