Hàn Mạc gật đầu nói:
– Ta đánh cả gốc thu thập nó lại.
Hắn đang muốn ra tay, lại nghe một giọng nói vang lên:
– Hai vị cư sĩ, có duyên có duyên!
Hàn Mạc nhíu mày, quay đầu nhìn qua, chỉ thấy ông lão cưỡi trâu đã đi tới bên cạnh.
Người này râu bạc trắng, trên người mặc đạo bào, nhìn qua rất có bộ dáng tiên phong đạo cốt. Trên lưng hắn có một túi vải lớn căng phình, cũng không biết bên trong có thứ gì.
Hàn Mạc thản nhiên nói:
– Ngài có chuyện gì?
Người nọ sửng sốt, thầm nghĩ mình một bộ tiên phong đạo cốt, sao người tuổi trẻ này lại không có một chút tôn kính vậy?
Ngược lại Tần Sơn thấy ông lão mặc đạo bào, trên mặt lộ ra vẻ kính sợ, ôm tay nói:
– Đạo trưởng muốn đi đâu?
Tần Sơn kính sợ, khiến ông lão lập tức đắc ý, cười ha ha nói:
– Nhàn vân dã hạc, đường lục bình, chỉ là đi núi lội nước, giúp một số người có duyên mà thôi.
– Ồ!
Hàn Mạc thản nhiên cười nói:
– Đạo trưởng có thể giúp chúng ta việc gì?
– Tướng mạo hai vị, đều có sắc máu tai ương!
Ông lão nghiêm trang nói.
Hàn Mạc thiếu chút nữa hộc máu, ông lão này nhìn qua tiên phong đạo cốt, sao vừa nói ra miệng là chiêu lừa bịp của bọn bịp bợm giang hồ, trong lòng lập tức càng không có thiện cảm với người này, thản nhiên nói:
– Xem ra đạo trưởng có thể giúp chúng ta chặt thịt rồi?
Ông lão đánh giá Hàn Mạc một phen, lắc đầu thở dài:
– Khó, khó, khó!
– Nếu khó khăn, vậy không nhọc đạo trưởng lo lắng.
Hàn Mạc tức giận nói, đây rõ ràng là tên bịp bợm giang hồ giả thần giả quỹ, cưỡi trâu xanh thì là thần tiên sao?
Ông lão ngẩn ra, người trẻ tuồi này rất lạnh lùng, khiến hắn hơi bất ngờ.
Tần Sơn lại có vẻ rất tôn kính ông lão này, hắn hỏi: Bạn đang đọc truyện tại TruyệnFULL.vn – http://thegioitruyen.com
– Đạo trưởng từ đâu tới?
– Từ quan Thúy Vi núi Phù Bình tới.
Ông lão vuốt chòm râu, vẻ mặt đắc ý nói:
– Bản đạo Viên Đạo Linh, người ta xưng Trương Thiên Sư!
– Ngài chính là thần tiên sống?
Tần Sơn kích động nói với Hàn Mạc:
– Ngũ thiếu gia, đâu là thần tiên sống, phổ độ chúng sinh, biết được quá khứ tương lai, là một người rất tốt!
Hắn liền muốn lạy, lại bị Hàn Mạc giữ chặt.
Hàn Mạc là kẻ xuyên qua, tất nhiên sẽ không tin tưởng thủ đoạn ma quỷ này. Nhưng Tần Sơn thì khác, người thời đại này, tư tưởng mê tín rất nặng, cực kỳ tin tưởng công lao của quỷ thần.
Núi Phù Bình là núi lớn của nước Khánh, quan Thúy Vi được xem là đạo quán nổi danh đương thời.
“Phù Bình như mây, Thúy Vi thành tiên!”, câu tục ngữ này truyền lưu vài chục năm, mọi người đều nhân vật trong quan Thúy Vi đều giống như thần tiên. Viên Đạo Linh này xuất thân từ quan Thúy Vi núi Phù Bình, lại một bộ tiên phong đạo cốt, Tần Sơn tất nhiên tin tưởng không nghi ngờ.
Viên Đạo Sơn thấy bộ dáng kích động của Tần Sơn, cười ha ha, nhưng thấy Hàn Mạc rất lãnh đạm, hơn nữa còn ngăn cản Tần Sơn quỳ xuống, không khỏi nhíu mày nói:
– Dường như cư sĩ có một số nhận định về lão đạo?
Hàn Mạc lắc đầu cười nói:
– Viên đạo trưởng, chúng ta sẽ không bố phí tiền nhan đèn, cũng không muốn trở thành thần tiên. Về phần sắc máu tai ương, nếu Viên đạo trưởng nói khó, chúng ta cũng không bắt buộc đạo trưởng phá vỡ tai ương, ngài tiếp tục đi núi lội nước, chúng ta không làm chậm chạp hành trình của ngài.
Tần Sơn thấy Hàn Mạc không hề tôn kính Viên Đạo Linh, hơi xấu hổ nhưng cũng không dám nói thêm cái gì.
Viên Đạo Linh thở dài:
– Tuy nói hơi khóm nhưng sẽ có biện pháp. Cư sĩ không có tiền nhan đèn, vậy cũng không sao, lão đạo đi khắp thiên hạ, cũng không phải vì cầu tiền nhan đèn.
Đôi mắt hắn chăm chú nhìn về phía bụi gai, ho khan một tiếng mới nói:
– Ở đây ta có hai đạo phù, hai người đặt trong lòng, lão đạo tìm một chỗ cầu một chút linh khí từ trời xanh, sắc máu tai ương này có thể giải được, chẳng qua… !
– Chẳng qua cái gì?
Hàn Mạc nâng cằm chăm chú nhìn Viên Đạo Linh hỏi.
Viên Đạo Linh lộ ra vẻ khó xử nói:
– Chẳng qua cầu linh khí từ trời xanh, lão đạo phải hao tổn rất nhiều sức lực, chỉ lo cho tính mạng của lão đạo thôi!
Hàn Mạc cười ha ha thản nhiên nói:
– Viên đạo trưởng, nói rõ ra xem ngài muốn cái gì?
Viên Đạo Linh xoay người xuống trâu xanh, chắp tay sau lưng, đi tới cạnh bụi gai, xem xét bên trong. Nhìn thấy một gốc cây Khổ Lệ Hoa bên trong, hắn giơ tay chỉ chỉ, nói:
– Nếu hai vị muốn phá tai ương, tặng cây cỏ dại này cho ta được không?
Hàn Mạc cười lạnh trong lòng, không thể tưởng được lão già này nói nửa ngày, cũng là vì Khổ Lệ Hoa này. Chẳng qua hắn cũng không rõ, Khổ Lệ Hoa này là dược liệu thanh lọc khí huyết, tuy rằng khó tìm, nhưng cũng không phải dược liệu quý báu gì, Viên Đạo Linh này cần nó để làm gì?