Nam tử áo xám hơi ngẩn ra, lập tức gật đầu nói: “Thuộc hạ hiểu rõ.Thuộc hạ cái gì cũng không biết, nếu chúng ta đã biết tung tích của Tôtiểu thư rồi, có phái người cứu ra hay không?”
Trên mặt Hàn Minh Nguyệt hiện lên một chút do dự, cau mày nói: “Cứunàng đi ra ngoài. . . xem ở tình cảm lúc trước, Định Vương chắc sẽ không thương tổn nàng. Như vậy. . . Nàng ở lại thành Tín Dương sẽ an toàn hơn một chút.” Nam tử áo xám thấp giọng nói: “Nhưng là. . . Từ phủ Thái Thú truyền về tin tức, Tô tiểu thư sống ở phủ Thái Thú cũng không tốt lắm. Mấy ngày trước đây còn đụng trán bị thương. Hơn nữa, hình như Định Quốc Vương phi rất bất mãn với thân phận Tô tiểu thư là vị hôn thê lúc trước của Định Vương. Hiện tại Định Vương hoàn toàn mặc kệ chuyện trong phủThái Thú cùng với chuyện trong thành Tín Dương, Tô tiểu thư chỉ sợ sẽ. . . không tốt lắm. . .”
“Định Vương phi Diệp Ly. . . . . .” Hàn Minh Nguyệt cau mày, đối vớiĐịnh Vương phi xuất thân danh môn kia hắn thật ra thì chỉ có như vậy vài lần duyên phận. Nhưng mỗi một lần cũng không phải là vui vẻ như vậy,sau đó ngay cả hắn cũng không khỏi hâm mộ sự may mắn của người đã từnglà bạn tốt của mình. Định Vương phi là một thê tử tốt hết sức xuất sắc,thậm chí là phù hợp với Mặc Tu Nghiêu và Định Quốc Vương phủ hơn Tô TúyĐiệp có danh là mỹ nữ đệ nhất Đại Sở nhiều. Thông minh, nhạy cảm, kiêncường, quyết đoán, đồng thời. . . Có đầy đủ nghị lực cùng với dũng khí. Nếu như nàng ta muốn làm khó Tô Túy Điệp mà Định Vương lại hoàn toànmặc kệ chuyện đó …. Tô Túy Điệp bất kể thế nào cũng không thể đấu lạiDiệp Ly. Hàn Minh Nguyệt so sánh với trong tưởng tượng của người khácthì hiểu rõ cô gái mình ái mộ là bộ dáng gì hơn nhiều, nửa đêm tỉnh mộng hắn thậm chí có yên lặng tự hỏi mình liệu tất cả điều mình làm này rốtcuộc có đáng giá hay không, nhưng là. . . . . .”Cho người ta ngó chừngphủ Thái Thú, có động tính gì tùy thời bẩm báo.”
“Thuộc hạ hiểu .” Nam tử áo xám cung kính cúi đầu. Hàn Minh Nguyệtsuy nghĩ một chút, thở dài nói: “Chuẩn bị một chút, ta tự mình đi TínDương.” Nam tử áo xám ngẩn ra, có chút không đồng ý nói: “Công tử nghĩlại, bây giờ cửa thành Tín Dương đóng chặt, muốn ra vào cũng không dễdàng.” Hàn Minh Nguyệt kiên định nói: “Đi xuống chuẩn bị đi.”
“. . . Dạ, thuộc hạ tuân lệnh.”
“Vương phi, mấy ngày nay đại quân Tây Lăng vẫn đóng quân ở hai mươidặm ngoài thành Tín Dương, nhưng thế tử Trấn Nam Vương âm thầm suất lĩnh hai mươi vạn nhân mã đi đường vòng xuôi nam hình như chuẩn bị cùng đạiquân phía nam gặp nhau. Thuộc hạ đoán, Tây Lăng có thể có muốn vượt đếnsau lưng quân ta, trước sau giáp kích Tín Dương.” Trên hành lang quanhco của Phủ Thái Thú, Diệp Ly vừa đi về phía trước đi vừa nghe Trác Tĩnh ở phía sau bẩm báo. Nghe Trác Tĩnh nói…, đôi mi thanh tú của Diệp Ly caulại dưới chân đi không ngừng chút nào bước chậm đi, vừa nói: “Đưa mộtphần tin tức cho Vương gia, binh mã Tây Lăng ngoài thành đã có động tĩnh gì chưa?” Trác Tĩnh nói: ” Mấy ngày nay ngoài thành đều vẫn án binh bất động.”
“Trấn Nam Vương đang làm cái gì vậy?” Diệp Ly hỏi.
Mày kiếm của Trác Tĩnh nhíu lại, suy tư nói: “Mấy ngày nay đại quânTây Lăng vẫn án binh bất động, Trấn Nam Vương cũng không có bất cứ tintức gì.”
Diệp Ly dưới chân có chút dừng lại, suy tư chốc lát nói: “Làm chongười ta đi thăm dò, Trấn Nam Vương rốt cuộc có ở trong quân hay không.Khác, nói cho Vương gia phía Giang Hạ tốt nhất cẩn thận một chút, LôiĐằng Phong mang binh xuôi nam chưa chắc là muốn giáp công Tín Dương.”
“Vâng” Trác Tĩnh gật đầu đáp ứng, lại nói: “Mấy ngày nay vị ở Thiên viện kia rất ầm ĩ, Vương Phi xem nên xử trí như thế nào?”
Diệp Ly đi đến chỗ tiểu viện góc Tây Bắc nhìn một cái, đi ở tronghành lang cũng không thể thấy cái gì. Nhưng mấy ngày qua Tô Túy Điệp một mực trong viện làm ồn muốn đi ra ngoài, muốn này muốn nọ Diệp Ly làbiết. Cười nhạt một tiếng nói: “Nàng thích náo để cho nàng ta náo đi.Hàn Minh Nguyệt có tin tức gì chưa?” Trác Tĩnh gật đầu nói: “Ngày hômqua truyền đến tin tức, ở trấn nhỏ gần Tín Dương phát hiện tung tíchdưới trướng Hàn Minh Nguyệt của Thiên Nhất Các, nhưng mà thời điểm chạytới người đã đi – nhà trống. Vương phi suy đoán không sai, Hàn MinhNguyệt đang ở gần Tín Dương.”
Diệp Ly suy nghĩ một chút cười nói: “Có lẽ hiện tại đã vào thành. Chỉ cần hắn tiến vào sẽ không sợ không tìm được hắn, hiện tại Tín Dươngkhác trước rồi.” Vốn là thành Tín Dương nhân khẩu đông đảo hơn nữa rồngrắn lẫn lộn, nhưng hiện tại, ngoài quân nhân ở thành Tín Dương căn bảnkhông có bao nhiêu dân chúng bình thường, lại càng không cần phải nóitiểu thương lui tới. Đoàn người của Hàn Minh Nguyệt muốn giấu diếm tungtích cũng không phải là chuyện dễ dàng như vậy.” Trong phủ Thái Thú hếtthảy cẩn thận, đừng để người xông tới cướp được người đi. Một khi pháthiện hành tung của đám người Hàn Minh Nguyệt, lập tức phong tỏa thànhTín Dương, cho phép vào không cho phép ra. Hàn Minh Nguyệt sẽ không phải thật sự cho là hiện tại Tín Dương thành dễ vào như vậy đi?” Nếu khôngphải giữ lại muốn để cho người khác tự chui đầu vào lưới, thành TínDương ngay cả con ruồi cũng đừng nghĩ bay vào được.
Trác Tĩnh cười nói: “Vương phi cứ việc yên tâm, giấu đầu giấu đuôi có lẽ chúng ta không bằng Hàn Minh Nguyệt, nhưng Hàn Minh Nguyệt muốn từtrên tay chúng ta cướp người chỉ sợ cũng không dễ dàng như vậy.”
Diệp Ly gật đầu, đứng ở trước cửa thư phòng mình mới dọn ra đối với Trác Tĩnh nói: “Đi làm việc đi.”
Trác Tĩnh khom người cáo lui, Diệp Ly bước vào trong phòng lại thấyMặc Tu Nghiêu đang ngồi ở sau án thư đọc sách. Có chút ngoài ý muốn hỏi: “Sao chàng lại ở nơi này?” Mấy ngày qua Mặc Tu Nghiêu bận rộn vô cùng,hai người đã có hai ngày không gặp mặt rồi. Mặc Tu Nghiêu để sách xuốngkhẽ cười nói: “Thế nào? A Ly không muốn gặp ta?” Diệp Ly liếc hắn mộtcái nói: “Ta để cho Trác Tĩnh mang vài thứ qua cho chàng, chàng lại ởnơi này chẳng phải là để cho hắn đi một chuyến tay không?” Mặc Tu Nghiêu mỉm cười đứng dậy lôi kéo nàng cùng nhau ngồi xuống nói: “Vẫn là Bảnvương không đúng rồi, có chuyện gì quan trọng A Ly nói cho ta một chútlà được. Ta khó được trộm một chút rảnh rỗi đến gặp A Ly.” Diệp Ly xoami tâm, có chút bất đắc dĩ nhìn hồ sơ sổ con trên bàn một cái nói:“Vương gia còn có công phu tranh thủ thời gian, đáng tiếc ta bận bịuquá.” Mặc Tu Nghiêu nhìn đồ trên bàn cũng thẳng cau mày, có chút lo lắng hỏi: “Sao lại nhiều chuyện như vậy? Người bên cạnh A Ly vẫn không đủdùng sao, không bằng ta phái mấy người nữa tới cho nàng?”
Diệp Ly khoát tay một cái nói: “Thôi đi, một mình chàng cũng rất bậnrộn, hiện giờ thành Tín Dương đông đảo khó tránh khỏi bận rộn một chút,qua một thời gian ngắn là tốt rồi. Đoán chừng mấy ngày nữa bên phía HànMinh Nguyệt cũng nên có kết quả, đến lúc đó Ám Tứ cũng trở lại, ngườibên cạnh ta đủ dùng.”
Mặc Tu Nghiêu ôm nàng ở trong ngực có chút bất mãn nói nhỏ nói: “Sớm biết A Ly sẽ dạy người được như vậy, ban đầu liền hẳn là phái cho A Lymấy nữ thị vệ.”
Diệp Ly nhướng mày, “Vương gia đây là đang ghen sao?”
“Nương tử anh minh.” Mặc Tu Nghiêu thấp giọng cười nói. Diệp Ly hừnhẹ một tiếng nói: “Vương gia càng ngày càng tiến bộ, hiện tại ngay cảngười bên cạnh ta cũng có thể ghen tị?” Mặc Tu Nghiêu có chút ai oánthan thở, hắn cũng không muốn biến mình giống như oán phu, nhưng A Lycàng ngày càng chói mắt rồi, mà thời gian mà mình và nàng ở chung rõràng không nhiều bằng đám người Trác Tĩnh, Tần Phong. Nhất là, cho tớibây giờ A Ly cũng chưa nói thương hắn a. . . Nhìn lại đám người TrácTĩnh cũng nên lập gia đình rồi …
” Nếu bận không thể chịu được…, ta để cho Nhị ca tới đây giúp nàng đi.”
Diệp Ly liếc mắt, “Nhị ca lần này là mang danh nghĩa giám quân đại quân đi tới, đi theo bên cạnh ta làm sao được?”
“Nhị ca thì ta yên tâm hơn.” Mặc Tu Nghiêu yên lặng nói.