“Ông xã, cứu mạng…..Ông xã……A……Mẹ ơi, người bị gì vậy?”
Bên trong truyền tới một tiếng thét chói tai.
Đáy lòng Vương Đạo bất an: “Vợ à, mẹ làm sao vậy? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì rồi?”
Trong lúc bất chợt, tiếng khóc là sợ hãi bên phía điện thoại lại biến mất không nghe thấy nữa.
Vương Đạo nhìn điện thoại di động, lặp đi lặp lại hai câu: “Vợ à, đang nói chuyện mà, sao em lại im lặng vậy?”
“Vợ à…..Vợ…..”
Tiếng của Vương Đạo, cứng rắn ngừng lại, vì màn ảnh vốn đang đen như mực, lại chợt thoáng hiện lên hình ảnh.
Điện thoại di động bị người đứng chỗ cực cao, chụp từ trên xuống dưới.
Về phần cao bao nhiêu, vì đêm khuya, nên rất khó để đánh giá được, nhưng,có thể xác định là cực cao, vì cả ngàn ngọn đèn đuốc của thành phố BắcKinh, đều nhỏ như sao ở trên trời.
Hình ảnh cũng thay đổi từngchút từng chút, từ hình ảnh những ngọn đèn lập lòe từ đằng xa của thànhphố Bắc Kinh, dần dần thành một đài đá và một đôi giày da đen bóng đượclàm bằng thủ công.
Đôi giày da kia đạp lên đài đá, từng bước từng bước đi lại, hình ảnh cũng cắt theo từng chút một, vẫn không có ngườinói chuyện trong điện thoại, mà chỉ có tiếng gió thổi và tiếng bước chân của đôi giày da nọ, rơi vào trong tai người, cảm giác như có một loạikhông khí kinh khủng và bị áp bức, khiến người ta khó thở.
Đôi giày da kia đi thẳng dọc theo đài đá, mủi giày bước ra một nửa, mới đừng thẳng và dừng lại.
Ánh đèn trên đài đá, chỉ có thể chiếu một mảnh diện tích, xuống chút nữa, là đáy đen sâu thẩm.
Điện thoại di động hơi chao đảo, hình ảnh có chút vỡ vụn, khoảng mười giây sau, hình ảnh mới rõ ràng lại.
Dọc theo đài đá, có ba sợi dây, được treo trên không trung, phía dưới còn có ba người bị treo ngược.