Thiếu niên không phục nói: “Dựa vào cái gì chứ? Chúng ta cũng không sai”.
Ông chủ lộ vẻ bất đắc dĩ, Lãnh Thiên Minh nói: “Cảm tạ ông chủ đã nhắc nhở, chúng ta sẽ đi ngay”.
Nói đoạn, mấy người liền rời khỏi tửu lâu, quay đầu nói với thiếu niên kia: “Vị bằng hữu, từ biệt tại đây!”
“Đừng nha, ta còn chưa biết tên của các ngươi đấy!”, thiếu niên nói.
Lãnh Thiên Minh cười đáp: “Bèo nước gặp nhau, cần gì biết danh tính…”
Còn chưa nói hết câu thì chợt nghe đằng xa vang lên tiếng hò hét, nhìn lại, tên họ Liễu đang dẫn theo một đám người xông về phía này.
“Thất… thiếu gia, đối phương có rất nhiều người, ta không cản hết được, chúng ta mau đi đi”, Trình Khai Sơn nói.
Lãnh Thiên Minh trừng mắt nhìn: “Mẹ kiếp, đến nhanh vậy, hảo hán không chịu thiệt trước mắt”.
“Chạy”, hắn hô to một tiếng.
Vì vậy bốn người lập tức chạy dọc theo bờ Minh Hà, may mà hai bên sông khá đông đúc, cho nên đám người kia không cách nào thấy rõ được. Mãi đến khi quay đầu không còn thấy truy binh, bọn họ mới tìm một chỗ không có ai, ngồi xuống nghỉ ngơi.
“Sao ngươi còn đi theo bọn ta?”, Lãnh Thiên Minh hỏi.
Không ngờ thiếu niên kia lại bật cười ha hả: “Thật là thú vị!”
“Má nó, tên tiểu tử này có bệnh à?”, đây là suy nghĩ đầu tiên của Lãnh Thiên Minh.
“Ngươi chớ có đi theo nữa, nghe chưa?”, Lãnh Thiên Minh nói.
Thiếu niên cười nói: “Ngươi yên tâm, người của ta sẽ lập tức tìm đến, bọn họ đến, ta sẽ rời đi ngay”.
“Người của ngươi? Ngươi có thân phận gì? Tên gì?”, Lãnh Thiên Minh hỏi.