Cô như thế này làm sao anh từ chối được cô đây.
Anh cũng rất hiểu bạn gái nhà mình đang có ý nghĩ gì. Đành phải bỏ qua thứ tình bạn phù du này một lúc đã. Tình yêu mới là chân lí.
“Hoàng Âm, cậu ra sau xe lấy đồ cho cô ấy đi.”
Hoàng Âm sững người, chỉ vào mặt mình: “Cậu nói tôi đi lấy?”
Hàn Thiên Nhược nhíu mày: “Chẳng lẽ cậu mới đổi tên.”
Hoàng Âm khó tin trừng mắt lại dùng tay chỉ mặt mình, rồi lại chĩa về hướng Mặc Âu mà chỉ: “Cậu bảo tôi… đi lấy đồ cho cô ta?”
“Không là cậu thì là ai nữa.”
Hoàng Âm nghiến răng nhìn đôi mắt gợi đòn cứ nhếch lên rồi lại nhếch xuống của Mặc Âu. Cậu còn chưa bao giờ chịu làm giúp việc cho phụ nữ đâu. Đời này cũng Không! Bao! Giờ!
“Tôi không đi lấy. Tại sao tôi phải nghe lời cậu làm giúp việc cho người phụ nữ này chứ. Tôi nhất quyết không đi.” Hoàng Âm bướng bỉnh không nghe lời.
Mặc Âu ngồi phía sau nhìn thấy anh ta ương ngạnh như thế liền không khỏi lắc đầu. Đúng là một đứa trẻ không biết nghe lời mà. Rồi bà đây cũng có cách dạy cậu biết nghe lời thôi.
Cô dùng chiêu cũ, ôm cánh tay Hàn Thiên Nhược lắc lắc, nói lời mới: “Thế này đi, nếu anh để anh ta lấy đồ cho em, tối nay em sẽ giúp anh gội đầu.”
Một lời mời rất hấp dẫn đó nha bạn trai nhỏ.
Hàn Thiên Nhược không ngoài dự đoán, thích thú mà cong cong khóe mắt thật sâu. Anh như muốn khẳng định lại lời cô như sợ cô thất hứa: “Em nhớ giữ lời đó.”
Mặc Âu gật gật đầu: “Nhất trí.”
Hoàng Âm nhíu mày đang nhìn chằm chằm Hàn Thiên Nhược. Đầu văng vẳng lời nói “Xem cậu làm gì được tôi”.
Hàn Thiên Nhược lúc này rốt cuộc cũng chuyển dời tầm mắt về phía cậu bạn nhà mình. Đôi mắt vẫn chưa thu lại ý cười nồng đậm khiến Hoàng Âm còn chưa kịp chuẩn bị tâm lí đã bị trúng một đòn.
Sao bây giờ anh thấy lạnh gáy thế?
“Hoàng Âm!” Hàn Thiên Nhược vẫn giữ nụ cười, nhưng lần này chỉ đơn thuần là cong môi.
Hoàng Âm sợ hãi vì sự thụ sủng nhược kinh bất ngờ ập tới này rồi.
“H…Hả?”