“Hạ Nhi! Khi nào em và Khương Tình kết hôn?”
Hạ Nhi vươn tay cầm ly rượu đưa lên môi nhấp một ngụm, thấp giọng cười một tiếng.
“Một tháng nữa. Chị tới dự nhé.”
Khương Ngọc gật đầu, cười tươi rạng rỡ:
“Tất nhiên rồi.”
Vân Hiểu nghe tới tên Khương Tình, ngay lập tức quay sang nhìn Khương Ngọc, mắt mở to kinh ngạc, lớn giọng hỏi lại:
“Khương Tình có phải là Khương gia chủ của Khương gia?”
Khương Ngọc gật nhẹ đầu, thản nhiên đáp:
“Đúng vậy!”
Vân Hiểu nhìn Khương Ngọc, ánh mắt không khỏi nóng lên, có chút mê man nói:
“Khương Ngọc! Em đã thắc mắc từ lâu rồi. Không ngờ chị là chị của Khương Tổng. Bối cảnh hùng hậu như vậy lại giấu tất cả mọi người trong bệnh viện.”
Hạ Nhi nhếch môi cười, giọng điệu mang chút trào phúng:
“Đi làm việc chứ không phải đi khoe khoang, Vân tiểu thư, cô thấy có phải không?”
Vân Hiểu lắc đầu, nhìn Hạ Nhi có chút cẩn thận hơn, mềm giọng nói:
“Đúng là vậy! Nhưng nếu xuất thân tốt, tuỳ tiện tìm một bệnh viện có tiếng nhất thành phố S cũng rất dễ dàng a, Khương Ngọc lại chấp nhận làm ở một bệnh viện địa phương nhỏ. Quả thật…”
Hạ Nhi bật cười, cắt ngang lời Vân Hiểu, nhìn Khương Ngọc nhẹ giọng hỏi:
“Chị đang làm ở đâu?”
Khương Ngọc hơi buồn cười với thái độ không chút để ý tới Vân Hiểu của Hạ Nhi, chống cằm trả lời:
“Tôi làm ở thành phố B. Hiện giờ chuyển công tác trở về thành phố S.”
Hạ Nhi cười rộ lên, nghiêng đầu nhìn Vân Hiểu, ngữ điệu không nghe ra có ý gì:
“Vị Vân tiểu thư này…”
Khương Ngọc lại nghe ra ý tứ của Hạ Nhi, cười quyến rũ mị hoặc giải thích:
“Cô ấy theo chân tôi đến đây.”
Hạ Nhi cười khẽ, trầm giọng tiếp tục hỏi:
“Hiện giờ hai người ở cùng nhau?”
Khương Ngọc hơi liếc sang Lương Hạ đang nhìn mình.
Lương Hạ bắt gặp ánh mắt của Khương Ngọc liền đỏ mặt, cúi đầu xuống, bàn tay dưới bàn hơi mân mê chiếc khăn ăn.
Chỉ nghe Khương Ngọc cười khẽ một tiếng, trả lời:
“Tất nhiên là không.”
“Chị có bạn gái chưa?” Hạ Nhi hỏi tiếp, giọng điệu vô cùng thản nhiên.
“….”
Lương Hạ lập tức quay đầu sang, hét lên:
“Hạ Nhi!”
Nhưng lại phát hiện giọng mình có chút lớn, lập tức đưa tay lên giật nhẹ tay áo Hạ Nhi, nhíu mày cảnh cáo.
Hạ Nhi làm như không thấy, ánh mắt hổ phách chăm chăm nhìn Khương Ngọc, giống như đang đợi câu trả lời từ nữ nhân yêu nghiệt kia.
Khương Ngọc cười trừ, ánh mắt hàm xúc kì lạ nhìn Lương Hạ đang túng quẫn xấu hổ, liếc Hạ Nhi thấp giọng hỏi một câu:
“Sao em lại hỏi tôi câu đó?”
Hạ Nhi cong nhẹ khoé môi, bình thản mở miệng lần nữa:
“Có chưa?”
Lương Hạ: “….”
Vân Hiểu đảo mắt nhìn ba người đang nói chuyện, không hiểu cho lắm liền đưa tay lên kéo cánh tay Khương Ngọc, mềm nhẹ nói:
“Bác sĩ Khương…”
Khương Ngọc lập tức né tránh tay Vân Hiểu, nhìn Hạ Nhi một lúc, dứt khoát thẳng thắn trả lời:
“Tôi chưa có.”
Hạ Nhi cười rộ lên, gật nhẹ đầu:
“Vậy thì tốt.”
Sau đó lại như sực nhớ ra điều gì, khuỷu tay chống lên mặt bàn, tựa cằm lên tay nghiêm túc nhìn Khương Ngọc hỏi một câu:
“Thế ba năm qua có ngủ với phụ nữ nào khác không?”
Lương Hạ trợn tròn mắt, bị Hạ Nhi doạ cho câm nín luôn.
Vân Hiểu cứng đờ người, há hốc miệng kinh ngạc.
Khương Ngọc bật cười thành tiếng, không chút để ý nói:
“Tôi ăn chay ba năm rồi. Không đụng vào nữ nhân nữa.”
Lương Hạ giật mình, chuyển hướng nhìn Khương Ngọc không chớp mắt, tay đang giữ tay áo Hạ Nhi run run rồi buông ra.
Khương Ngọc liếc nhẹ thấy được, lại vờ như không thấy, nhìn Hạ Nhi thấp giọng đùa cợt:
“Tại sao em có vẻ hài lòng thế nhỉ? Tôi là cẩu độc thân em rất vui sao?”
Hạ Nhi bật cười thành tiếng.
“Ồ! Tôi không có. Nhưng nếu chị vẫn đang độc thân, lại còn giữ thân trong sạch. Bổn tiểu thư cảm thấy Lương Hạ sẽ rất vui thôi.”
Giọng điệu Hạ Nhi hoà hoãn hơn lúc nãy rất nhiều, còn ẩn ẩn chút mong chờ kì lạ.
Lương Hạ nghe thấy liền đỏ mặt xấu hổ, gầm lên:
“Hạ Nhi.”
Khương Ngọc đột ngột hướng mắt nhìn về phía Lương Hạ, trầm giọng quyến rũ nói:
“Lương Hạ! Em muốn tôi độc thân sao?”
Khuôn mặt Lương Hạ đỏ ửng, đôi mắt đen láy mở to, trừng mắt nhìn Hạ Nhi một lúc rồi cúi đầu lí nhí:
“Em… Hạ Nhi nói bậy. Chị có người yêu hay độc thân thì liên quan gì tới em chứ?”
Khương Ngọc đột nhiên hạ tầm mắt, vẻ mặt giống như chịu phải đả kích, vô cùng tổn thương thấp giọng:
“Vậy sao? Tôi vì đợi em hồi tâm chuyển ý mà giữ thân như ngọc suốt ba năm qua, em nói đơn giản một câu như vậy, tôi sẽ rất khổ sở đấy.”
Lương Hạ líu lưỡi, nhìn vẻ mặt nữ nhân trước mặt giống như chán nản lại đáng thương vô cùng, ấp úng muốn nói gì đó lại nói không nên lời.
Khương Ngọc đột ngột ngẩng đầu lên, đôi mắt phượng lấp lánh đầy mê hoặc:
“Lương Hạ! Em hối hận chưa?”
“….”
Vân Hiểu trợn tròn mắt, hết nhìn Khương Ngọc, lại quay sang nhìn Lương Hạ, cô ta vì thích Khương Ngọc mà theo tới tận thành phố S.
Nhưng cảnh tượng lúc này là sao a?
Vân Hiểu có chút vội vã gấp gáp, ngay lập tức đưa tay kéo lấy áo khoác của Khương Ngọc, hốt hoảng:
“Bác sĩ Khương! Chuyện này…”
Lương Hạ nhìn thấy ánh mắt nữ nhân này nhìn Khương Ngọc không tầm thường, ánh mắt đó giống như đang nhìn vật sở hữu của cô ta, Lương Hạ trông thấy liền chướng tai gai mắt.
Lương Hạ đột ngột đứng dậy, đập mạnh tay lên bàn.
Bộp!!!
“Cô bỏ tay ra.” Lương Hạ quát lên.
Vân Hiểu hoảng sợ lập tức buông tay, nhìn Lương Hạ có chút kinh hoảng.
Khương Ngọc lại không thèm để tâm, cũng đứng dậy đối diện với Lương Hạ, cười như không cười trầm giọng:
“Nếu em vẫn chưa hối hận, vậy tôi…”
“Chị sẽ thế nào?” Lương Hạ lớn tiếng hỏi.
Khương Ngọc bật cười, dường như vô cùng bất đắc dĩ nhún nhẹ vai:
“Tôi lại trở về đợi tiếp vậy. Đợi đến khi nào em hối hận mới thôi.”
Lương Hạ há hốc mồm, mặt đỏ gay, lí nhí mở miệng:
“Nếu lỡ cả đời em đều không hối hận…”
“Em sẽ.” Khương Ngọc nói rất đương nhiên.
“….”
Lương Hạ cạn lời rồi.
Nhưng sau đó lại nhíu mày, cười nhẹ hỏi một câu:
“Chị lấy tự tin đó ở đâu ra?”
Khương Ngọc bỗng đưa tay tới trước mặt Lương Hạ, nhẹ nhàng vuốt ve làn da trắng nõn mềm mại trên gò má Lương Hạ, cười đến mười phần quyến rũ:
“Vì tôi đẹp. Em sẽ không thể yêu ai khác ngoài tôi.”
“….”
Lương Hạ cười thành tiếng, nhìn vào mắt Khương Ngọc thấp giọng gọi:
“Khương Ngọc!”
Khương Ngọc dịu dàng đáp lại:
“Ừ!”
Lương Hạ bước ra khỏi chỗ ngồi, vòng qua đứng bên cạnh Khương Ngọc, nghiêm túc mở miệng:
“Em hối hận rồi. Mình quay lại đi được không?”
Khương Ngọc bật cười.
“Em chắc chứ?”
“Chắc! Em rất hối hận luôn.” Lương Hạ gật mạnh đầu.
Trong bàn ăn đột nhiên vang lên tiếng ho khan.
Lương Hạ đỏ mặt cúi đầu xuống.
Hạ Nhi che lại miệng, cười quái dị xua tay thấp giọng nói:
“Hai người cứ tự nhiên. Xem như tôi chết rồi đi.”
Vân Hiểu giống như bừng tỉnh, đôi mắt mở to vì bị đả kích, không tin nổi đứng phắt dậy:
“Hai người… hai người…”
Hạ Nhi nhếch nhẹ khoé môi cười lạnh, ngữ điệu mang chút càn rỡ lại như trêu chọc:
“Vân tiểu thư! Cặp đôi người ta giận dỗi nhau, giờ giương vỡ lại lành rồi. Cô nói xem?”
Vân Hiểu tức giận cắn chặt môi, ngay lập tức xoay người bỏ đi.
Hạ Nhi nhìn bóng dáng Vân Hiểu vừa biến mất khỏi cửa, lập tức đứng dậy, nhìn Lương Hạ và Khương Ngọc cười nhẹ một cái, tao nhã mở miệng:
“Bữa trưa này tôi ăn cẩu lương no rồi. Hai người cứ thong thả nói chuyện. Bổn tiểu thư có việc. Đi trước.”
“Hạ Nhi.” Lương Hạ vội vàng muốn chạy tới giữ lại.
Hạ Nhi xua tay, ra vẻ ghét bỏ cười cợt:
“Cậu nên chuẩn bị tinh thần bị con sói sám này ăn sạch đi. Ba năm qua tích tụ cũng không ít đâu. Bảo trọng.”
Lương Hạ trợn tròn mắt, khuôn mặt ngay lập tức đỏ ửng lên, vô cùng nóng bỏng.
“Con nhỏ này…”
Khương Ngọc bật cười thành tiếng.
Hạ Nhi vô cùng tiêu sái đi một mạch ra cửa.
Lương Hạ túng quẫn không biết phải làm sao.
Khương Ngọc đưa tay kéo Lương Hạ ngồi xuống bên cạnh mình, nhìn khuôn mặt nữ nhân đỏ gay vô cùng bắt mắt, không chút che giấu trêu chọc:
“Hạ Nhi nói đúng đấy! Tôi nhịn ba năm qua rất vất vả. Em đền bù thế nào đây?”
Lương Hạ cúi thấp đầu, không đáp.
“Đừng dễ dàng đẩy tôi đi như vậy nữa. Lương Hạ.”
“….”
Lương Hạ suy nghĩ một chút, sau đó như lấy hết cam đảm, quyết tâm nói:
“Em… em lấy thân đền cho chị. Được không?”
“Đây là em nói.” Khương Ngọc bật cười, thanh âm vui vẻ nói không nên lời.