“Ông cũng biết, tuổi thọ của ta không còn lâu, muốn Tích Hy quay lại Tiên giới cũng rất nhanh mà.” Vân Yến nghiêng đầu, cô tất nhiên là biết người của Tiên Đế bắt cô là vì lí do gì.
“Không phải chuyện đó, chuyện mà ta muốn nhờ ngươi là thế này.” Tiên Đế lắc đầu, từ tốn nói.
Vân Yến gật gù, quyết định lắng tai nghe, tay xé thanh chocolate cho vào miệng.
Một lúc sau.
“Không có cái chuyện đó đâu.” Vân Yến cười nhạt, giữ cái tay muốn chém người của mình lại.
Tiên Đế nghe vậy thì thở dài đầy phiền não.
Theo lời của Tiên Đế thì sau cái ngày mà cô bị vứt ở vực sâu, Tích Hy biết người của Tiên giới có nhúng tay vào việc đó nên đã rời khỏi Tiên giới luôn.
Tuy vậy, ngày ngày lại luôn có mấy người từ Tiên giới xuống làm phiền Tích Hy với ý đồ khuyên hắn trở về.
Nhưng điều đó chỉ khiến cho Tích Hy cảm thấy bực bội nên liền bay Tiên giới đánh nhau với bọn họ, khiến cho mấy vị đó suýt mất mạng.
Kể từ đó, một bộ phần tiên vốn không thích Tích Hy đã tập trung lại cùng những tiên bị hắn đánh, ngày ngày kéo xuống tìm hắn đánh nhau.
Đó là lí do mà đôi khi Vân Yến lại thấy hắn có vết thương.
Dù Tích Hy có là Thượng Tiên, nhưng đối phó với một đám tiên ấy vẫn là có chút miễn cưỡng.
Mà việc Tiên Đế muốn nhờ cô là… giả vờ làm người đã quyến rũ Tích Hy khiến hắn bước vào con đường tà đạo để bảo vệ thanh danh cho hắn và giúp hắn thuận lợi trở về Tiên giới.
Vân Yến cảm thấy Tiên Đế thật là con mẹ nó tự tin.
Tại sao ông ta lại nghĩ cô sẽ đồng ý?
Hay ông ta nghĩ cô là dạng người mà sẽ bỏ cả thanh danh để cứu người qua đường?
Bổn cương thi lại muốn khởi nghĩa rồi.
“Ký chủ, dừng cái tư tưởng khởi nghĩa của mình lại, cô còn ba ngày ở đây thôi.” Âm thanh của 000 vang lên trong đầu Vân Yến.
Vân Yến híp mắt, đăm chiêu suy nghĩ.
Sau một hồi suy nghĩ, cô cũng quyết định nói ra ý định của mình.
Mà dù cho Tiên Đế không chấp nhận, Vân Yến cũng có thể đánh… à không thuyết phục Tiên Đế.
“Chuyện của Tiên giới mấy người, ta không quan tâm đâu, nhưng mà ta có thể hứa với ông một điều, kể từ hôm nay sẽ không ai nhìn thấy ta nữa.” Vân Yến.
“Như vậy… cũng được, hy vọng ngươi không thất hứa.” Tiên Đế thở dài, cũng không thể ép buộc con cương thi này được.
Quá cao ngạo, lại quá mạnh mẽ.
“Ừm.” Vân Yến gật đầu.
“…”
“Ngươi không về lại tu chân giới sao?” Tiên Đế gãi cằm, khó hiểu hỏi.
“Mấy người tự tiện bắt ta lên đây, ta xuống dưới bằng cách nào? Muốn ta nhảy xuống cho nhanh à?” Vân Yến chống cằm, lưng tựa vào cái ghế quý giá của Tiên Đế.
Ghế này êm quá, không biết lấy một cái về thì lão Tiên Đế này có cho không nữa.
“À ừ, quên.” Tiên Đế phất tay, mau chóng phái người đưa cô xuống chân giới.
Người đưa cô đi đã đến, Vân Yến vẫn còn chút lưu luyến với cái ghế đó.
“Tạ Tuyết, ngươi còn cần gì sao? Hay còn điều gì muốn nói?” Tiên Đế thấy cô mãi không chịu nhúc nhích liền hỏi.
Vân Yến mỉm cười thân thiện, điều chỉnh giọng nói dễ nghe nhất có thể: “Tiên Đế, cái ghế này quá thích ta rồi, nó không muốn ai khác ngồi lên nó ngoài ta cả, ta thấy ông nên đưa nó cho ta.”
Tiên Đế: “…”
Thật ra cô có thể nói thẳng ra là mình thích cái ghế màu hồng này của ông nha!
Mà bây giờ xin ghế đều phải cầm kiếm hăm dọa à?
“Lấy đi, tặng ngươi.” Tiên Đế phất tay.
Vân Yến gật nhẹ đầu, cất kiếm vào không gian rồi nhanh tay thu luôn cái ghế vào không gian.
Sau đó liền tung tăng trở về.
Nhìn hình bóng của Vân Yến xa dần, Tiên Đế chỉ hy vọng đây là quyết định đúng đắn.
Sau lần gặp mặt đó, Vân Yến thật sự đã biến mất, cứ như bị bốc hơi khỏi vị diện này, mặc cho Tích Hy có đi khắp vị diện này cũng chưa từng tìm ra một manh mối liên quan đến cô.
“Đừng tìm nữa.” Tiên Đế nhìn người trước mặt, âm thanh trầm xuống, ngay cả ánh mắt khi nhìn Tích Hy cũng chỉ còn thương cảm.
“Tiên Đế, ngài đã làm gì nàng ấy rồi?” Tích Hy lạnh nhạt hỏi, Tiên Đế là lần đầu tiên cảm thấy hắn âm trầm đến mức này.
Lúc trước Tích Hy lạnh nhạt, nhưng không phải là không có tình cảm.
Bây giờ hắn lạnh nhạt với cả thế giới, chút ấm áp trong lòng dường như cũng biến mất.
“Ta không làm gì nó, nó tự biết thân biết phận mà đi.” Tiên Đế lãnh đạm trả lời.
Tích Hy im lặng.
______
Tiên Đế tiếc nuối, cực kì tiếc nuối.
Quyết định của ông hình như sai rồi.
Tích Hy cũng như Vân Yến, biến mất.
Ngay cả thanh kiếm mà Tích Hy trân trọng hơn cả sinh mạng của mình, hắn cũng vứt bỏ.
Tiên giới mất đi một vị Thượng Tiên.
Ngũ giới mất đi một kẻ phá phách.
“*Tâm ma là nàng, ánh sáng cũng chính là nàng*.”
“*Vận mệnh là nàng, thời gian cũng là nàng*.”
“*Hình như*…
*Mọi thứ quanh ta, cũng chỉ có nàng*.”
***XXX XXXX***