Lệ Nghiêm là quân y, rất biết chỗ nào khiến cho con người đau nhất, lực tay của anh ta cũng rất lớn, khiến cho bố của Tô Lê Duyệt đau tới tái mặt.
“Cậu… cậu là ai?”
“Người giám hộ của Bạch Thư Hân!”
“Người giám hộ? Không thể nào, anh còn trẻ như thế…” Tô Lê Duyệt nói với vẻ kinh ngạc.
Người đàn ông trước mặt đẹp trai đến chết người, nhìn chưa tới ba mươi tuổi, khiến người ta liếc mắt khó quên.
Sao lại có thể là người giám hộ của Bạch Thư Hân hai mươi mốt tuổi chứ?
“Anh cả như cha!”
Lệ Nghiêm nói với vẻ lạnh lùng rồi nhìn về phía Bạch Thư Hân.
Bây giờ cô ấy mới tỉnh táo lại, ủ rũ dậm chân. “Người giám hộ cái mẹ gì chứ? Ai kêu anh ta tơi đây?”
Cô nhìn chằm chằm về phía hiệu trưởng rồi nói với vẻ tức tối.
Vốn hiệu trưởng vẫn còn mạnh mẽ lắm, nhưng bây giờ Lệ Nghiêm đã tới rồi, ông ta cũng không dám dạy dỗ Bạch Thư Hân nữa.
Nhà của Bạch Thư Hân cũng rất ghê gớm, ba đời làm cách mạng.
Cả nhà đều tòng quân, có mấy tư lệnh.
Mặc dù bố mẹ đều mất nhưng còn có chú, hơn nữa anh cả này lại càng ghê gớm hơn.
Quân y cấp cao, có quân hàm!
“Đây là chuyện nhà em, muốn giải quyết thì giải quyết riêng!
Hiệu trưởng biểu thị gió quá lớn, không thể chọc vào chẳng lẽ còn trốn không thoát ư?
Văn phòng đều là của các người, nói chuyện vui vẻ là được rồi. Hiệu trưởng dẫn theo thầy phụ trách vội vàng chạy đi.