Tốc độ biến chiêu cực nhanh, ngay cả Nhiếp Vân cũng không có nghĩ tới, chứ đừng nói là đầu Ma Nhân này.
Phanh!
Báng thương rắn chắc quất vào trên lưng Ma Nhân, khiến cho hắn phun ra một ngụm máu tươi, đầu đâm xuống mặt đất.
– Trốn!
Một chiêu chiến thắng, Độc Cô Tiếu biết rõ lúc này không phải là lúc thừa thắng xông lên, miệng thét dài một tiếng, dẫn đầu chạy vội về phía trước.
Đám người Nhiếp Vân thì theo sát phía sau.
– A… Dám đả thương người của ta, các ngươi cho rằng mình có thể trốn sao?
Còn chưa bay được bao xa thì trên không trung vang lên tiếng rít gào kịch liệt, lại có mấy bóng đen đang vọt tới từ phía chính diện.
– Tất cả đều là cường giả Kim Tiên…
Nhìn thấy những người này, trong lòng Nhiếp Vân cảm thấy lạnh lẽo.
Mấy bóng đen đang tới không ngờ đều là Cường giả Kim Tiên!
Mấy cường giả Kim Tiên này không đủ để sợ, chỉ khi nào bị bọn hắn dính vào, rơi vào trong tay Kim Thân Ma Nhân nhất tộc, khi đó cho dù có mạnh mẽ hơn nữa cũng không có cách nào chạy thoát.
– Mọi người chia nhau rời đi, đợi qua Hắc Uyên giới rồi tụ họp, có thể đào tẩu hay không, tất cả đều xem ý trời đi!
Độc Cô Tiếu quay đầu hừ lạnh một tiếng, đột nhiên tăng tốc. Sưu một cái đã tốc, ném mọi người ở phía sau. Mà bản thân hắn thì bay đi theo một hướng khác.
– Nhiếp Vân, nếu như ngươi đem Thái Dương Tinh thạch giao cho ta, ta có thể mang ngươi rời khỏi nơi này…
Mị Hân Nhi cũng không có sốt ruột rời đi mà đột nhiên quay đầu nhìn về phía Nhiếp Vân, cười nói.
Lúc này Độc Cô Tiếu, Hiên Viên Triêu Tinh đều không có mặt, vì vậy nàn nói chuyện cũng không cần che dấu gì.
– Cút!
Nhiếp Vân không có nghĩ tới nữ nhân này hiện tại còn muốn áp chế mình, sắc mặt hắn trầm xuống.
– Ngươi… Hừ, đồ không biết tốt xấu, vậy ngươi cứ chờ chết đi!
Sắc mặt Mị Hân Nhi trầm xuống, quay người rời đi, tốc độ cực nhanh, như là thiểm điện.
Đám người Độc Cô Tiếu, Mị Hân Nhi đều có bối cảnh rất mạnh, thủ đoạn nhiều vô số kể. Bằng vào thực lực bản thân tránh thoát Kim Thân Ma tộc đuổi giết hẳn không phải là vấn đề. Cho nên, một khi đào tẩu, bọn hắn sẽ mặc kệ những người khác.
– Chúng ta làm sao bây giờ.
– Lần này nguy rồi.
Tiếu Đằng, Chí Liễu tuy rằng là Khu Tu sư Lục phẩm, sức chiến đấu kinh người, thế nhưng song quyền nan địch tứ thủ. Ở chỗ này chỉ bằng vào sức chiến đấu mà nói, không có khả năng đào tẩu a.
Nếu nói về bảo bối, sao bọn hắn có thể so sánh với đệ tử thập đại gia tộc được chứ?
Trong lúc nhất thời sắc mặt cả hai khó coi vô cùng.
– Nếu như nhị vị ai tin được tại hạ, trước tiên mời tiến vào động phủ của ta tránh né, ta tuyệt đối có thể dẫn theo nhị vị rời khỏi nơi đây!
–
Thấy bộ dạng của hai người, Nhiếp Vân nhẹ nhàng cười cười.
Đoạn đường tới đây, hai người đối với hắn đều rất chiếu cố, hắn là người có ơn tất báo cho nên cũng không có hy vọng hai lão giả này chết ở đây.
– Tin tưởng!
Chí Liễu, Tiếu Đằng liếc mắt nhìn nhau, đồng thời gật đầu nói.
Tuy rằng thiếu niên trước mắt này chỉ là La Tiên cảnh, thực lực chân chính so với bọn hắn yếu hơn. Nhưng mà kỳ tích làm ra thực sự quá nhiều, có lẽ thực sự có thể dẫn bọn hắn rời đi.
– Vậy thì, đừng phản kháng!
Tinh thần khẽ động, Nhiếp Vân thu hai người vào trong Bắc Đẩu tinh cung.
Thực lực đạt tới loại cảnh giới này, cho dù Bắc Đẩu tinh cung có bộc lộ ra thì cũng không có gì. Lại nói, cũng hoàn toàn có thể bảo bọn hắn hạ đạo thề, không nói ra bí mật của Tinh Cung.
Mọi chuyện xảy ra chỉ trong nháy mắt, ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy người của Kim Thân Ma tộc cũng đã đến trước mặt.
– Đi!
Trời cao mặc chim bay, biển rộng mặc cá bơi.
Tách ra với mọi người, Nhiếp Vân không còn cố kỵ nữa. Phượng Hoàng chi dực lóe lên, bắn thẳng về phía dưới, thân thể nhoáng một cái đã dung nhập vào trong nham bích, biến mất không còn tung tích.