“Tên nhóc này được lắm, coi như mày đủ can đảm. Hôm nay mày cũng đừng nghĩ đến việc giữ lại cái mạng này, có di ngôn gì thì nhanh chóng nói đi.
Giang Nghĩa cười khẽ: “Di ngôn?”
Anh rót một ly rượu, căn bản không quan tâ m đến Hổ Tử.
Hổ Tử nhíu mày, quơ gậy bóng chày đi tới, đúng lúc này, TV treo trên vách tường khách sạn thay đổi kênh, phát tin tức buổi trưa.
Điều thứ nhất, chính là tin tức có liên quan đến “Đại hội tổng phụ trách từ chức” ngày hôm qua, đây là tin tức lớn nhất, được thảo luận sôi nổi nhất ở khu Giang Nam hiện nay.
Một chiếc TV trong số đó được treo trên tường cạnh bàn ăn của Giang Nghĩa.
Hổ Tử vừa giơ gậy bóng chày lên, liếc mắt liền thấy được tin tức đang phát trên TV, thấy được Giang Nghĩa lúc ấy đang phát biểu diên thuyết trên sân khấu.
Am!il Trong đầu Hổ Tử nổ vang một trận sấm sét.
Anh ta nghiêm túc nhìn chằm chằm TV vài giây, lại nhìn Giang Nghĩa trước mắt, cả người đều sắp hóa đá.
“Anh Hổ Tử, anh làm gì vậy?” Cô gái xinh đẹp nhìn thấy Hổ Tử giơ gậy bóng chày lên rồi lại chậm chạp không đập xuống, vô cùng khó hiểu.
Những người khác cũng mang theo hàng chuẩn bị xông lên, cùng nhau đánh.
Hổ Tử vội vàng thu hồi gậy bóng chày lui về phía sau vài bước: “Mọi người dừng tay!” ; Tất cả mọi người ngây ngẩn cả người, cùng nhau nhìn về phía Hổ Tử.
Anh ta làm sao vậy? Bình thường gặp phải loại chuyện này đã sớm đánh nhau rồi, như thế nào hôm nay giống như là thấy quỷ, một bước cũng không dám đi về phía trước?
Lại nhìn Giang Nghĩa kia, vừa uống rượu vừa ăn đồ ăn, dương dương tự đắc, căn bản không quan tâ m đến bọn người Hổ Tử.
“Anh Hổ Tử, rốt cuộc anh làm sao vậy?”
Không riêng cô gái xinh đẹp kia, mà những đàn em phía kia, tất cả đều không hiểu.
Tên mập ngồi dưới đất giận dữ hét lên: “Hổ Tử, cậu có chuyện gì sao? Đại ca của cậu tay của tôi bị người đánh gãy, cậu còn ở đây dây dưa cái gì?”